“Tại sao phải… hưu Bách Bách?”
Bách Bách ngủ thẳng tới tối, chuyện đầu tiên khi tỉnh lại là đi tìm Quỷ Vương, quỷ tì dẫn nó tới chính điện, đã thấy Quỷ Vương đại ca ca mặt không còn nét cười, ngồi thẳng trên vương tọa, thấy nó liền ném một lá hưu thư tới gót chân mới vừa bước vào của Bách Bách.
“Hưu ngươi chính là không cần ngươi. Bổn tọa đã cùng tiểu yêu hồ ngươi, chơi đủ trò ‘Thành thân’ này rồi, ngươi từ đâu tới, liền chạy trở về đó đi.” Quỷ Vương nhìn Bách Bách nói ra những lời cay đắng, hai tay lại nắm chặt vương tọa, gần như muốn đem tay vịn bóp nát.
“Bách Bách không phải đang đùa, Bách Bách…”
“Đủ rồi! Bổn tọa không muốn nhìn ngươi nữa, ngươi đi đi.” Quỷ Vương lớn tiếng quát lên.
“Đại ca ca… Ngươi thật sự ghét bỏ Bách Bách sao? Đại ca ca không phải mới vừa nói không ghét bỏ Bách Bách sao?”
Chất vấn đầy run rẩy giống như lưỡi dao sắc bén cắt nát tâm Quỷ Vương, Quỷ Vương sợ mình nhìn thấy biểu tình nước mắt chợt rơi của Bách Bách, sẽ ích kỷ đem Bách Bách lưu lại, hoàn toàn giữ lấy Bách Bách!
“Đúng, bổn tọa chán ghét ngươi, hơn nữa còn chán ghét ngu xuẩn của ngươi.”
Đôi mắt to trong suốt lần đầu tiên chảy nước mắt, tiếp theo là nhiều hơn nữa, Quỷ Vương lần đầu tiên nhìn thấy sự tuyệt vọng đau khổ như thế trên mặt Bách Bách, mà tất cả chuyện này đều do hắn tạo ra. Chính điện yên lặng một hồi, chúng quỷ đa số cúi đầu không dám ngẩng, lại không ai dám nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-doan-tu-he-liet-so-thich-nhat-xuong-cua-be-ho-yeu/877529/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.