Yêu Lục Ứng Khâm, Trình Đoan Ngọ chỉ học được năm chữ: Đối diện với hiện thực. Tình yêu đối với cô chỉ là sự hồ đồ, còn anh ta thì không thể hồ đồ.
Trên thế giới này, có một loại đàn ông mà nước mắt của cô có rơi bao nhiêu thì cũng không làm rung động được trái tim anh ta, dù cô có là một mỹ nhân khóc đến đổ cả Trường Thành đi chăng nữa thì anh ta cũng chẳng mảy may động lòng. Anh ta rời xa cô, chẳng có lí do gì, nếu cô hỏi anh ta, anh ta sẽ trả lời một cách vô cảm: “Cô muốn một lí do à, vậy thì tôi sẽ cho cô một lí do.”
Nhân gian nói tình yêu là ngây dại, là mù quáng, là say mê, là hồ đồ. Tình yêu khiến con người ta thay đổi, hoặc tốt hơn, hoặc tệ đi.
Người ngoài nhíu mày khuyên bảo cô, đừng có ngốc nghếch nữa. Không, cô không ngốc, chỉ là cô quá yêu anh ta thôi. Cô đặt tay lên ngực tự hỏi: “Là anh ta sai sao?” Không, anh ta không sai, chỉ là anh ta không yêu cô. Cho dù cô ra sức, mọi hành động có thể là khóc hết nước mắt để anh quan tâm cô. Nhưng tại sao anh lại không hề quan tâm, chú ý đến cô, anh cứ từ từ rời xa cô.
Liệu đến cuối cùng của , câu chuyện yêu thương của cô sẽ tiếp diễn ra sao, tình yêu này có trải qua được trăn trở hay không, có thể vượt qua được tất cả thử thách không?
Một đời người vừa dài vừa rộng, cô đến cuối cùng vẫn chỉ yêu mình anh...