Lục Ứng Khâm nhướnlông mày vẻ dửng dưng, khóe miệng hiện lên ý cười, hả hê nhìn vẻ mặtlúng túng của Trình Đoan Ngọ. Anh ta cũng chẳng hiểu tại sao mình độtnhiên nói ra câu đó. Thực ra, sau khi nói câu đó, anh ta có cảm giác mãn nguyện đến kỳ lạ. Anh ta thích nhìn bộ dáng cứng miệng, không nói đượcgì như thế này của Trình Đoan Ngọ, đôi mắt lấp lánh ấy tròn xoe ngạcnhiên, lúc này trông cô giống một cô gái từ trên trời rơi xuống vậy.
Anh ta tiếp tục ác ý nói: “Trình Đoan Ngọ, cô phải biết rằng, nếu tôiyêu cô thì tuyệt đối sẽ không để cô rời khỏi tôi cho dù có chết thì côcũng sẽ chết trước mặt tôi, điều đó so với việc cô ghét tôi còn đáng sợhơn nhiều.” Ánh mắt thản nhiên và khuôn mặt bình tĩnh của anh ta khiếnngười khác không thể nào đoán được anh ta có ý đồ gì,
Cuối cùng, anh ta cười nhạt rồi nói chậm rãi và rõ ràng. “Trình Đoan Ngọ, cô có sợ không?”
Anh ta chớp chớp mắt, không hiểu tại sao mình lại hỏi Trình Đoan Ngọ một câu mang tính giả thiết như vậy rồi đợi câu trả lời của cô. Thực tế,anh ta biết rõ, câu trả lời lúc này của Trình Đoan Ngọ chỉ khiến anh tatức giận mà thôi, nhưng anh ta vẫn muốn nghe cô nói.
Dường như đã rất lâu rồi anh ta không có cảm giác này. Điều này sẽ khiến anh ta có cảm giác khao khát một người phụ nữ.
Anh ta không thích cảm giác bị khống chế nhưng không tự chủ được, dửngdưng liếc nhìn cô, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-do/2244169/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.