Đả tự Webtruyen.comLục Ứng Khâm không nuốt lời, mặc dù chỉ đến bệnh viện có một lần nhưng nhờanh ta mà Trình Lạc Minh được điều trị tốt nhất. Dù vậy, Trình Lạc Minhvẫn chưa có chút biến chuyển. Đã mấy ngày mấy đêm Trình Đoan Ngọ trực ởbệnh viện, nhưng cái mà cô nhận được vẫn là những tờ giấy thông báo anhcô vẫn ở trong tình trạng nguy kịch, cứ mỗi lần nhận được thông báo,Trình Đoan Ngọ cảm thấy mệt mỏi rã rời, sức cùng lực kiệt.
Đếnngày thứ mười bảy, Trình Lạc Minh cũng đã tỉnh táo lên nhiều, anh có thể mở được mắt, cổ họng bị cắm đủ các loại ống truyền nên không thể nóiđược nhưng ít nhất cũng nghe thấy Trình Đoan Ngọ nói.
Cô khôngdám chạm vào anh sợ làm anh bị đau, chỉ ngồi bên cạnh giường bệnh nóithật nhỏ nhẹ: “Anh, nếu anh nghe thấy tiếng em nói thì chớp chớp mắtnhé!”
Khóe môi TRình Lạc Minh khẽ run run những vẫn dè dặt chớpmắt. Đã rất lâu rồi anh không ăn uống gì, chỉ dựa vào những bình dịchtruyền để duy trì sự sống. Trình Đoan Ngọ nhìn mà đau lòng, chỉ hận mộtđiề là không thể chịu khổ thay anh.
Trình Đoan Ngọ mím chặt môi,cố kiềm chế không để tiếng khóc nức nở nơi cổ họng bật ra. Cô nhẹ nhàngnói: “Anh, em xin lỗi, đều là tại em mà anh phải chịu khổ, nếu em đưaanh đến bệnh viện sớm hơn, thì anh sẽ không phải khó chịu như thế này..”
Trình Lạc Minh rơm rớm nước mắt, cô mở tơ mắt, muốn nói điều gì đó nhưng không thể, môi cứ mấp máy.
Trình Đoan Ngọ thấy TRình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-do/2244174/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.