Gần cuối năm, tháng cuối cùng của năm 1993, đầu tháng là sinh nhật Bảo Trân, đã rất lâu rồi Tô Khởi chưa ăn sinh nhật, chỉ có nhận được một cuộc điện thoại chúc mừng duy nhất từ Ôn Khiêm Lương, dè dặt cẩn trọng, người chẳng thấy được.
Anh mua một cửa tiệm ở Trung Hoàn, lần gặp tiếp theo định đưa chìa khóa cho Tô Khởi, nói đi nói lại vẫn là muốn tìm cho cô một nơi để nương tựa. Song nào có ngờ được Tô Khởi chỉ xem mỗi Dư Lâu ở phố Miếu là nơi che chở cuối cùng, kể cả chỗ thuê ở trên lầu còn chẳng được tính nữa là.
Một phần lễ vật nhỏ bé, đã từng là chuyện chẳng to tát gì với cô cả Tô, thế mà bây giờ là phải trông cậy người khác đến bố thí, đừng nhắc thì hơn.
Không ngờ rằng vẫn còn một phần quà khác - món quà bất ngờ trời cao ban cho, đến từ một vị cố nhân, một vị cố nhân chẳng thân thuộc mấy.
Lần cuối cùng gửi thư qua vốn là khi Đường Duẫn còn nằm viện. Anh bị nghiện thuốc lá, Tô Khởi thì cũng chẳng rời thuốc, nên thỉnh thoảng có đi cửa hàng tiện lợi để mua, nhân đó tiện tay ném một phong thư vào hòm thư. Bắc Tử thấy nhiều nên quen, thậm chí còn ân cần muốn làm giúp.
Sau hôm sinh nhật, Đường Duẫn do gần đây việc nhiều nhậu nhiều, sáng ngủ nướng. Một mình cô lái xe về phố Miếu. Hiện giờ là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, cuối năm luôn khiến người ta mệt mỏi lại lười biếng.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328094/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.