Lần đầu tiên gặp gỡ Tô Khởi, Đường Hiệp Đình không có ấn tượng tốt, nhưng chẳng phải cảm thấy cô giống mấy đứa đào mỏ hay bu quanh người Đường Duẫn ngày trước. Trên người cô toát lên khí chất cao ngạo, là tiên cô mà Đường Duẫn hùng hồn bảo phải thu phục cho bằng được, Đường Hiệp Đình thì không có hứng thú này.
Ông dùng lý tính phân tích, cộng với kinh nghiệm và trực giác hơn nửa đời lăn lộn, đưa ra kết luận --- Tô Khởi có vấn đề.
Xem bói ở phố Miếu làm thế nào có được khí chất của vịnh Nước Sâu? Cô hẳn nên mang vẻ bị cái nghèo đeo bám muốn dứt chẳng ra, với cả dung tục muốn giấu chẳng đặng, thế mới thỏa đáng, thế mới là lẽ thường.
Người thoạt nhìn không mang dục niệm mới là đáng sợ nhất.
Kết quả nghiễm nhiên là bị bà Đường phản bác không nương.
"Anh tưởng em tìm một sư phụ vừa mắt dễ lắm à? Con bé đang tuổi trẻ nên trông mơn mởn thôi, tiền bạc em không cho thiếu, nó còn phải làm gì em nữa?"
Đường Hiệp Đình chẳng buồn hé răng, lưng tựa ra ghế nghĩ đến người kia.
"Ai chẳng biết Đường Hiệp Đình anh hồi trẻ làm gì? Bao nhiêu du côn của Hoằng Xã hoành hành trên đường, còn không phải là dựa vào tên tuổi của Tam gia. Kể cả nó muốn mưu hại gì em, sợ là một giây thôi đã bị anh róc thịt lột da, ném vào hồ Thành Môn không chừng."
Đường Hiệp Đình nói: "Mẫn Nghi, lòng dạ em đơn thuần."
"Lòng dạ em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328075/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.