Đường Duẫn hồi nữa sẽ đi đường Waterloo, chuẩn bị đưa cô về phố Miếu trước. Anh không kiềm được cứ phải nghĩ ngợi về nửa quả tim bị trụy kia, lại lười đi phân bua với Tô khởi --- Mỹ Lan đó là đàn bà của Phì Phiên, anh thèm mà đụng vào.
Lộn xộn với chị dâu cả là tội nặng nhất, dính vô chị dâu hai thì tội cũng chả nhỏ.
Tô Khởi nghĩ bụng:Đường Duẫn năm nay 26, bằng tuổi mình, ngày nào cũng ăn chơi vô độ, dù cho cơ thể hiện giờ không sao, sợ là cũng gắng gượng chả tới mấy năm nữa.
Đường Duẫn ngó qua kính chiếu hậu vừa hay lãnh được cái liếc mắt lạnh căm của Tô Khởi, trăm phần trăm là lạnh căm, chứ chả phải dụ dỗ gì.
Như là đọc được suy nghĩ của cô, Đường Duẫn lên tiếng: "Anh có được không trong lòng em rõ ràng, đừng có tưởng ở đằng sau liếc xéo liếc dọc là anh nhìn không tới."
Tô Khởi quay đầu nhìn ra cửa sổ, "Anh thả tôi ở đường Prince là được, tôi muốn đi Vượng Giác mua hoa."
Đường Duẫn cười lạnh, "Tiên cô cao sang quá nhỉ, coi anh như chú Tân mà dùng, còn giống như đang sai khiến con chó."
"Vậy anh sủa hai tiếng nghe thử coi."
"..."
Đầu óc Đường Duẫn cũng nhạy, động não thử, như là nghĩ ra cái gì rồi, lại quen thói chà chà đầu, cười tươi rói --- lần này là tươi từ trong lòng ra tới ngoài mặt.
Anh đang nghĩ tới ban nãy Tô Khởi chôn trong ngực anh uất ức chất vấn: Không phải anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-diep-xuyen-hoa/3328074/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.