Trái ngược với các tầng bên dưới, xác chết chất đống, hôi thối nồng nặc thì trên này lại thoáng đăng, trong lành, không hề có thi thể người, dù là một vết máu.
Thường những nơi có điểm khác lạ như này hay có một số thứ không tốt ẩn náu.
Để phòng bất trắc, hắn vẫn là dẫn theo Đại Minh rà soát từng phòng.
Tòà nhà này có bốn tầng, nhìn từ ngoài khó mà xác định được nó to hay nhỏ bởi đã bị các loại dây leo giăng kín, chỉ khi tiến vào bên trong mới biết nó rộng lớn ra sao.
Các phòng ở tầng dưới vốn bị xác chết chặn cứng lối vào, Phong không thể đi tới từng phòng để kiểm tra, nhưng ở tầng trên cùng này thì khác, nó không bị cản trở bởi xác chết, nên hắn có thể dò xét từng phòng.
Từ đầu hành lang xuống cuối dầy, có tổng mười phòng tất cả, mỗi bên chia ra năm phòng đối diện nhau.
Đỗ Phong dẫn theo Đại Minh tiến vào từng phòng xem xét.
Rất sạch sẽ, không có lấy một bóng con Trùng Tử nào, có vẻ như trên này không bị lũ trùng tập kích.
Nhưng điều làm hắn khó hiểu là nếu nơi này an toàn, sao không có người nào trốn tới đây?
Nghi hoặc, hắn quyết định dò xét hết tất cả tòà nhà.
Kết quả là không phát hiện ra cái gì, mọi thứ rất sạch sẽ và tự nhiên, không có gì bất thường. Mà dù có bất thường thì cái bất thường đấy lại là quá sạch sẽ so với bên ngoài kia.
Khi mà toàn bộ các tầng đều chất đầy xác chết thì nơi này lại sạch sẽ cùng yên tĩnh đến kỳ lạ.
"Gâu gâu!"
Đại Minh sủa lên từng đợt, đánh tan mọi suy nghĩ trong Phong.
Nhìn xuống, Đỗ Phong thấy Đại Minh đang uể oải, chán trường. Nó phe phẩy cái đuôi, ư ử nơi cuống họng.
Đương lúc khó hiểu, không biết nó bị làm sao thì hắn nghe thấy tiếng òng ọc phát ra từ bụng nó.
Đại Minh đói rồi!
Hắn cười khổ, lập tức gác lại những suy nghĩ vẩn vơ, lấy từ trong không gian ra cái nồi lớn cùng ba chục con
Trùng Tử.
Đại Minh sau khi thăng cấp liền ăn rất nhiều, cũng may Trùng Tử ở vùng này không thiếu, nếu không hắn thật sự không dám nuôi Đại Minh.
Đỗ Phong không vội nấu nướng, trước tiên tìm kiếm nơi phù hợp để nhóm lửa.
Tầng bốn của toà này nhà tuy có không gian rộng lớn, sạch sẽ, nhưng bốn bề lại kín mít, trên trần chỉ có vài lỗ thông khí nhỏ, sợ khói đặc sẽ không thể tán đi, vậy thì sặc chết, không thích hợp làm nơi nhóm lửa.
Hắn đành chẹp miệng, mang hết đồ đạc lên sân thượng, dùng tạm nơi đó để nấu nướng.
Dù sao trên sân thượng cũng thoáng đãng, khói từ than củi cũng sẽ theo gió mà bay đi, không bị ám lại như dưới tầng.
Vừa hay tầng một có rất nhiều rễ cây khô, đủ để hắn làm củi nấu nướng.
Rễ cây dưới này rất nhiều, vừa dài lại vừa thô, chỉ là không được cứng cáp như các loại củi gỗ, đây hẳn là những nhánh rễ chết do không tranh đoạt được chất dinh dưỡng từ đồng loại, nên mới khô quắt ở một góc.
Tự nhiên thật sự khắc nghiệt, nhưng vẫn không đáng sợ bằng hai chữ đồng loại.
Các sinh vật, thực vật chiến đấu với khác loài chủ yếu là để bảo vệ bản thân, nhưng đôi khi bọn chúng lại sống khá thuận nhau, không có tranh chấp lợi ích, đơn giản là vì bọn chúng không phải cùng loài.
Chỉ có đồng loại, tuy mang tiếng cùng hình hài, cùng cái tên, nhưng lại đối xử với nhau độc ác hơn cả.
Chúng có cùng mục đích, cùng mức độ tham lam. Khi mục đích giống nhau, ắt sẽ tranh nhau mà giành giật lấy, bất chấp thủ đoạn.
Nhìn vào những thứ nhỏ bé này, ta cũng đủ thấy cái từ đồng loại nó đánh sợ thế nào...
Âu cũng là do lòng tham không đáy mới đẩy cùng loài xuống bờ vực của tử vong, thật đáng khinh!
Đó mới chỉ là thực vật, không biết giống loài thông minh như nhân loại còn đáng sợ ra sao? Cái này không phải ai cũng biết, vì thứ khó đoán nhất không phải lòng dạ hay bản chất của con người, mà là lòng tham của họ.
Đỗ Phong nhặt nhạnh từng nhánh rễ khô, từ to tới nhỏ, ôm thành một bó, sau đó cầm lên tầng thượng của toà nhà
Đại Minh cũng không hề rảnh rỗi, nó hí hửng theo sau ngoạm mấy cành cây tươi.
Đúng vậy, nó ngoạm toàn là thân nhánh vẫn còn xanh tươi của dây leo, không phải rễ khô dưới đất.
Đã vậy còn thêm nước nhớt nước dãi, khiến cho đống thân leo lằng nhằng này ướt nhẹp, không chút tác dụng dùng.
Nhiều lần Đỗ Phong đang nhóm lửa, nó lại làm một bãi nước miếng lên trên, tắt ngỏm, khiến Phong điên lắm.
Nhưng ai bảo nó là người bạn của hắn đây?
Bực là việc của bực, nhưng hắn cũng không dám chửi đổng hay trách móc nó.
Đại Minh trước kia vốn đã nhân tính hơn đồng loại, nay tiến hóá mạnh hơn nên trí tuệ cũng khác xưa.
Mọi lời nói của hắn phát ra, Đại Minh đều có thể nghe hiểu.
Hơn thế nữa, những lời mắng chửi chỉ mang tới sự tiêu cực. Đại Minh đang trong thời kỳ chuyển hóá, tựa như một đứa trẻ lên ba, rất dễ bị ảnh hưởng.
Hắn không muốn Đại Minh trở thành một con chó chỉ biết cắn bậy, hay cục súc đần độn, thế nên hắn mới nhịn, từng bước dạy bảo nó.
Trẻ nhỏ khó dạy, phải từ từ mới có thể uốn nắn!
Đỗ Phong đuổi Đại Minh ra xa, bắt đầu nhặt bỏ những thân cây có dính nước dãi, vất đi, thay thế bằng các rễ cây khô ngắn.
Từ trong vòng không gian, hắn lấy ra một tờ hoa phù.
Đây là rác phẩm do tiểu Ma họạ, uy lực tuy không quá cao siêu nhưng cũng đủ để thiêu rụi một vùng đất nhỏ cỡ hai mét.
Đỗ Phong vận chuyển một tia huyết khí đi vào tờ phù văn, như gặp phải hiện tượng hóa học, nó bùng lên dữ dội.
Quẳng vào đống củi vừa gom lại, ngọn lửa hừng hực đó lập tức nuốt trọn đống củi khô.
Một vài tia lửa bắn ra, bay tới đống rễ bị dính nước dãi của Đại Minh, không có sau đó, tất cả đều chỉ vang lên vài tiếng xèo xèo rồi tịt nghỉm.
Sáu giờ tối, trời đã đen kịt, không thấy rõ năm đầu ngón tay.
Trên sân thượng của tòà nhà, ngọn lửa do Phong vừa đốt lập lòe như ma chơi, nhìn từ xa, nó như một thực thế không cố định vậy, cô độc, lay lắt trong màn đêm u tối.
Ngồi nấu ăn, Phong luôn có cảm giác bồn chồn, đôi mắt sầu lo nhìn bốn phía.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không thấy một điểm gì hiềm nghi, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua từng đợt lá, vang lên vài tiếng xào xạc trong bóng đêm vô tận.
"Ăn nhanh, nơi này không tốt ở lâu..."
Sau khi kiểm tra thấy nồi thịt đã chín, Đỗ Phong vội vàng hạ nồi gang xuống mà chia làm hai phần, một cho hắn, một cho Đại Minh.
Đại Minh như nghe hiểu, cặm cụi cúi đầu ăn hết chỗ thịt trùng cùng rau xanh.
Có vẻ như tiến vào cấp linh tầng thứ, da thịt của cả hai dày nên không ít, chỗ nước lèo nóng bỏng như vậy mà một người một chó vẫn húp sùm sụp như không có gì.
Dùng xong cơm tối, hắn vội vàng dập tắt lửa, thu hết đống xoong nồi vào tiểu không gian, cùng Đại Minh về lại tầng bốn, tìm chỗ ngủ.
Tuy cả hai đều không còn là sinh vật tầm thường như trước, nhưng ngủ nghỉ vẫn phải cần, vì đây là cách phục hồi thế lực cũng như tinh thần tốt nhất.
Đỗ Phong vốn có Phệ Hồn pháp gia trì nên linh hồn luôn được bổ sung nhờ việc cắn nuốt linh hồn kẻ khác.
Ưu điểm là như thế, nhưng nhược điểm lại nguy hiểm chết người.
Khi luyện tới đại thành, các oán khí cùng ác nghiệp bên trong những linh hồn đó vì tụ tập một chỗ mà tích tiểu nghiệp thành đại nghiệp, có thể phát bạo, đưa người đang luyện môn pháp công này tới chỗ chết, nhẹ thì nhập ma đạo.
Hiện tại cấp bậc của hắn mới chỉ ở mức da lông, mối nguy hiểm còn chưa lộ ra rõ ràng.
Cũng vì lo sợ điều này, Bạo Vương mới cho hắn học chú Lăng Nghiêm để diệt đi ma tính sau mỗi lần thôn phệ hồn phách.
Nhưng cái đó cũng chỉ là cách trị phần ngọn, ẩn giấu bên trong những linh hồn đó còn có ký ức một đời của những người đã khuất, cùng với đó là nghiệp quả do họ gây ra.
Khi Đỗ Phong thôn phệ những linh hồn này, đã vô tình thay những người đó gánh nghiệp.
Nếu cả hai cái này cộng lại, phản vệ Đỗ Phong, sợ là từ tinh thần cho tới nhục thân hắn đều phải chịu sự chèn ép.
Nghiệp quả là loại tác động từ ngoại cảnh, nó hội tụ các tác ý vốn đã sinh ra từ trước do bản thân gieo nhân, tích tụ tới giới hạn nhất định mà phát sinh. Thường nghiệp quả giáng thân theo những con đường như ảnh hưởng tới sức khỏe, hoặc công việc không được thông thuận, từ những tạo tác bên ngoài đó, người nhận quả phải nếm mùi đau khổ về thể xác rồi mới tới tinh thần.
Tuy nhiên, loại nghiệp quả này không hề có tác dụng với những người hướng thiện, bởi trong tâm họ luôn lấy thiện làm gốc, từ đó bỏ đi nghiệp ác, mà dù có vô thức làm ác, quả thiện đó sẽ vì họ bớt đi phần nào ác nghiệp đang tiềm ấn.
Đỗ Phong luôn làm việc thiện, cứu giúp người khác. Nhưng việc thiện mà hắn làm lại không đủ để bù cho ác nghiệp mà hắn thôn phệ từ những linh hồn đã khuất.
Không khó hiểu khi hắn cứu người, luôn bị người ghét bỏ và tìm cách hãm hại.
Hiếu rõ nhân quả, nên Phong mới không chấp nhất, sẵn sàng hi sinh bản thân để có thể cứu giúp được nhiều người hơn, vừa để thực hiện ý tưởng của chính mình, lại giúp hắn bỏ đi vài phần ác nghiệp.
Dù vậy vẫn còn chưa đủ, cái khó khăn nhất trong việc giữ được bản thân khi tu luyện Phệ Hồn pháp chính là ký ỨC.
Những ký ức từ người đã khuất có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, có vui buồn tức giận, nếu tinh thần không đủ vững chắc, rất dễ bị ảnh hưởng, nhẹ thì rối loạn cảm xúc, nặng chút thì đa nhân cách tự sinh, căng hơn nữa chính là thần kinh không ổn định, dẫn đến tàu hỏa nhập ma.
Từ những yếu tố này có thể thấy, tinh thần người luyện Phệ Hồn pháp cần phải giữ tình táo để quán chiếu thân tâm, tránh cho loạn ý, khiến các suy nghĩ không tốt trỗi dậy, từ đó ngăn chặn các ký ức của người chết làm ảnh hưởng tới tinh thần.
Ngoài thiền định, việc đi ngủ đủ giấc rất tốt cho tinh thần của Đỗ Phong, vừa có thể phục hồi thể năng, lại rất tốt cho dưỡng uẩn.
Hắn chọn tạm một căn phòng sạch sẽ, phủi đi đống bụi bặm lâu ngày tích tụ, cùng Đại Minh qua đêm.
Bên ngoài, bầu trời tối mịt, không gian xung quanh yên tĩnh đến chết chóc.
Nơi xa, cách tòà nhà Đỗ Phong đang nghỉ khoảng trăm mét, có một khu trung cư xám xịt, bị giăng kín bởi những dây theo leo thô to, không kém gì những tòà nhà bên cạnh, hơn thế, khu nhà ở này còn dày đặc các loại nụ hoa, trông khá kỳ dị.
Mười hai giờ đêm, bầu trời tối mịt bỗng xuất hiện vài tia sáng nhỏ bé, chúng cứ vậy thình lình xuất hiện, lấp lánh trên trời như những vì sao đêm.
Nếu để ý kỹ, có thể thấy những ngôi sao này đang chầm chậm di chuyển, bay về phía tòà trung cư u ám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]