🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Khi mặt trời vừa lên cao, lập tức phủ xuống thế gian một luồng sinh khí, tán đi cái giá buốt của tử thần trú ngự trong màn đêm tịnh mịch.

Từng đợt nắng vàng nhè nhẹ như những mũi lao quang sắc, bén nhọn, bắn xuyên qua các tầng lá cây cổ thụ, chiếu thẳng xuống chiếc kén trùng màu đỏ đang nằm im lìm dưới gốc cây.

Xung quanh đó, cách khoảng trăm mét trở lại, có từng con Trùng Tử nho nhỏ rảo bước, lo lắng, sợ hãi không dám tiến lại gần, nhưng có vẻ như vì tò mò, chúng không vội vã rời đi, vẫn đứng yên một chỗ, chờ chực ngóng vào trong đây.

Lúc này, chiếc kén màu đỏ lòm bỗng động.

Chỉ thấy nó bung ra, các sợi tua bằng thịt như có linh tính, lục đục rút sang hai bên, để lộ một người một chó ở chính giữa.

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Đại Minh rất tốt.

Nó hí hửng nhảy khỏi lòng Phong, chạy quanh người hắn vài vòng mới đã.

Cu cậu dừng lại.

Lao tọt về phía Đỗ Phong mà liếm mày liếm mặt, nước dãi nước nhớt cứ thế tuôn ra, như thể đang muốn thay hắn vệ sinh mặt mũi.

Dù vẫn còn ngái ngủ, Đỗ Phong cũng phải lập tức tỉnh táo vì chỗ nước bọt của Đại Minh.

Quá nhiều nước, lại còn thối, không tài nào chịu nổi!

Hắn nhăn mặt, vỗ vào mông nó một cái thật đau, ý đuổi đi.

Đại Minh ủy khuất, chạy ra bên ngoài, lao vào đám trùng đang hóng hớt mà tàn sát, khiến cho cả đám kêu ken két từng hồi.

Không còn kén trùng che đậy, khí tức của Đại Minh cũng vô tình phát tán đi ra, kêu gọi đến một nhóm Trùng Tử mò tới, khoảng chục đầu.

Nhưng tất cả đều không phải đối thủ của nó, chỉ trong tích tắc đã thành bữa sáng cho Đại Minh.

Đỗ Phong sau khi rửa qua loa mặt mũi, liền lấy hoa quả từ trong không gian ra dùng.

Được cái trước khi rời đi, hắn đã chuẩn bị sẵn đồ dùng sinh hoạt, gia vị các thứ, đến kem đánh răng cũng được hắn vất vào vòng không gian dù bản thân lúc này đã không còn là nhân loại, không bị ảnh hưởng bởi sâu răng.

Dựng một cái bếp, chất đống lửa.

Xử lý qua xác trùng rồi bỏ vào nồi gang, thêm chút muối, lại bỏ chút rau xanh vào.

Đây đều là rau do tiểu Ma trồng, được lấy từ nhà buôn hạt giống Lý Minh Triết, tất nhiên tất cả những thứ này đều được người làm công tiếu Ma trồng trọt một cách bài bản và cấn thận.

Nhờ tốc độ thời gian có thể đấy nhanh, chỗ rau xanh cùng cây ăn quả được Phong vất vào giao cho tiểu Ma chăm bằm đều rất nhanh chóng ra hoa kết trái, có thể thu hoạch.

Nồi nước thịt Trùng Tử cùng rau xanh đã được đun chín, Đỗ Phong tiện tay cho thêm hai gói mỳ tôm vào trong, một cỗ thơm nức dào dạt bay lên, lan tới khứu giác của Đại Minh đang nhồm nhoàm đống xác.

Âu... âu..



Nó bỏ lại đống thịt trùng còn đang ăn dở, chạy tới bên chân Phong mà cọ cọ, tỏ ý Minh Minh cũng muốn ăn.

Đỗ Phong cười khổ, lắc đầu thầm nghĩ.

"Đúng là con hàng tham ăn..."

Bắc nồi gang xuống, hắn đơm ra cho nó một cái đĩa riêng lớn chừng cái vung, còn bản thân thì ăn hết cả nồi.

Ai bảo nó ăn trước đây, lại còn ăn mảnh. Cho một đĩa ăn ké đã là rất tốt rồi...

Dùng xong bữa sáng, hắn mới thu dọn đống đồ đạc, thao tác rất đơn giản, hắn chỉ cần quẳng hết đống bát đống đĩa vào vòng không gian, tự khắc có người vì hắn tẩy rửa dầu mỡ.

Đại Minh ngồi một bên chờ đợi, khi thấy chủ nhân xách lên chiếc balo, liền vui vẻ quấn quýt.

"Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây."

Đỗ Phong cưng chiều xoa đầu nó, đôi mắt có chút đượm buồn nhìn về phía thành thị tan hoang, đổ nát ở nơi xa.

Nơi bọn hắn đứng là một ngọn đồi nhỏ, cách thành phố chỉ có vài trăm mét. Nhưng đứng từ đỉnh núi vẫn có thể thấy được một góc bên trong trung tâm, nơi hắn từng sống và lớn lên với biết bao kỷ niệm.

Trung tâm thành phố lúc này khói bụi bay nghi ngút, thi thoảng còn phát ra từng tiếng rống giận, tựa như có hung thú to lớn đang ẩn náu bên trong.

Tuy mới chỉ nhìn, nhưng với giác quan siêu nhạy của Hỗn Độn trùng đã báo hiệu cho hắn biết nơi đó rất nguy hiểm, không giống như ngày hôm qua, có thể tự do đi lại mà không vướng bận.

Nếu hiện tại hắn hóá về trùng dạng, khả năng tử vong sẽ không giảm xuống, trái lại còn tăng lên.

Mạng người rất quan trọng, hắn rất muốn cứu.

Nhưng sau một đêm bỗng xuất hiện một thứ hung vật như vậy, khả năng cao những người ẩn nấp bên trong thành phố đã chết, giờ hắn vào có khác nào dâng mạng cho lũ quái vật kia!?

Đỗ Phong quyết định quay đầu, cùng Đại Minh xuôi nam mà đi.

Toà di tích tiên nhân cổ đại, nơi cha hắn mất toàn bộ tung tích chính nằm ở phía nam, nơi cuối cùng của Minh Việt.

Trong khi đó thành phố Bắc Sơn, nơi hắn ở lại nằm tận trên phía bắc, cách nơi đó rất xa.

Muốn tới được khu tàn tích đó, hắn buộc phải đi xuyên Việt qua các thành phố lớn nhỏ, bởi thông từ bắc vào nam chỉ có một quốc lộ, mà quốc lộ này lại đâm xuyên qua các trung tâm thành phố.

Khi trứng trùng xuất hiện, tuy có phân tán cả ra ngoài tự nhiên, nhưng phần nhiều vẫn tập trung ở tại thành phố, nên lúc này, nơi nguy hiểm nhất lại chính là trung tâm của các thành phố đó.

Muốn hạn chế nguy hiểm, có thể đi đường rừng, ít nhiều cũng không gặp phải trùng triều lên đến hàng trăm ngàn con như trong trung tâm.

Nhưng đáng tiếc, hắn không rành về cái khoản này.

Dù có sở hữu khả năng sinh tồn của một sát thủ, nhưng do đã về hưu, lại bị ông Hùng cho vào quên lãng nên tới khi hắn được tiếp nhận toàn bộ ký ức thì đã mờ nhạt.

Cảm thấy việc băng rừng lội suối có vẻ không khả thi, lại thêm việc bọn họ cần ăn, cùng thôn phê số lượng lớn trùng tử để nuôi thân cũng như thăng cấp, nên đã quyết định men theo quốc lộ mà thẳng tiến về nam.

Đỗ Phong lấy ra tấm bản đồ, nhìn hướng mà đánh giá, khi xác định được đúng hướng, hắn liền cùng Đại Minh khởi hành.



Từ khi đám côn trùng ngoài hành tinh này nở ra khỏi kén, các sinh vật trên trái đất đều bị vô thức biến dị, đặc biệt là các loại thực vật.

Bọn chúng như bị kích thích, trở nên to lớn dị thường, đã vậy còn nhờ có xác người làm phân bón, phát triển đến trước nay chưa từng có.

Các loại dây leo như không có thiên địch, mọc tràn lan cả ra.

Lại như những đầu lục xà, quấn chặt lấy các lẻo đường, đến những căn hộ, tòà nhà đồ sộ cũng không thể tránh được sự xâm phạm từ chúng.

Đỗ Phong cùng Đại Minh đi tới Định Nam đã là bốn giờ chiều, trời bắt đầu sẩm tối.

Một ngày đi đường khiến hắn cùng Đại Minh có chút uề oải.

Vì để tránh quá nhiều phiền phức quấn thân, Phong đã hoa một tấm ẩn khí phù cho Đại Minh đeo vào cổ, ngăn khí tức nó lộ ra, phòng Trùng Tử đánh hơi thấy.

Cũng vì vậy lượng thức ăn bọn họ ăn được trong ngày bị giảm đi, năng lượng cung cấp cơ thể không đủ. Nhưng bù lại hai người không phải tốn quá nhiều thời gian cho việc vừa đi vừa giết trùng, nên chỉ trong một ngày liền tới thành phố tiếp theo, Định Nam.

Định Nam là một thành phố gần biển, nằm ở phía nam đồng bằng Bắc Bộ, là một trong những tỉnh thành lớn thứ

52 Minh Việt.

Vốn là một đô thị đã có từ lâu đời, thành phố Định Nam được biết đến như một mối giao thương hàng hóa ở Bắc Bộ, cùng với đó là sự phát triển theo hướng hiện đại hóá, đã khiến cho thành phố này trở nên phong phú, không những có nét đẹp cổ kính của phương đông mà đến nét hiện đại của phương tây cũng được pha trộn.

Cũng nhờ vẻ đẹp lai ta lai tây này mà thành phố Định Nam thu hút rất nhiều khách du lịch cùng các con buôn từ khác nơi đất khác tới, khiến cho Định Nam phồn hoa, náo nhiệt không kém gì thủ đô.

Nhưng đó là trước kia, còn bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.

Đứng từ ngoài cổng chào, Đỗ Phong không hề thấy hình ảnh dòng người nô nức như đợt đi thăm quan cùng cha, cũng chẳng thấy những tòà nhà cố kính có pha nét hiện đại của thành phố, thứ hắn thấy lúc này lại chỉ toàn là những dây leo chằng chịt, quấn chặt lên các bứng tường cao ngất, cùng với đó là làn đường rậm rạp cỏ.

So sánh với thành phố Nam Định khi trước thì thật khác biệt một trời một vực!

Đi sâu thêm chút nữa, Phong thấy rõ từng kiện rễ to, lớn như cột đình, bên cạnh còn chất một đống thây khô, xú khí lan tràn ra khiến hắn cùng Đại Minh phải nhăn mặt vì quá thối.

"Đi thôi Đại Minh, trời sắp tối, chúng ta kiếm tạm chỗ nghỉ ngơi."

Đỗ Phong che mũi, dẫn theo Đại Minh đi vào tòà nhà trước mặt.

Toà nhà này tuy trông hoang tàn, đáng sợ, nhưng thực chất lại khá an toàn.

Vừa rồi hắn đã thử dùng giác quan của Hỗn Độn trùng để cảm nhận, sau khi xác nhận không có mối nguy tiềm ẩn mới yên tâm vào trong.

Ở đại sảnh, xác người bị chất thành đống, kẹp giữa những cái xác là lít nhít rễ cây dài thượt, nâu sậm, trái ngược hoàn toàn với màu xanh lục quang đầy sinh cơ mà trên thân tỏả ra, phần gốc rễ như những con sâu tử thần đang thi nhau cắn nuốt chất dinh dưỡng còn sót lại từ đống xác chết vậy.

Một người một chó cố nhịn buồn nôn, rảo bước qua tầng một, xác người chật kín, đến tầng hai, xác bắt đầu thưa, lên tới tầng ba, không gian mới dần thoáng đãng.

Không dừng lại, hắn tiếp tục dẫn theo Đại Minh đi lên tầng trên, tầng cuối cùng của tòà nhà.

Tầng 4.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.