"Hử?"
Mới ngả mình chưa được bao lâu, Đỗ Phong đã nhíu mày ngồi dậy, nghi hoặc nhìn ngó xung quanh.
"Có mùi thơm... ở đâu vậy?"
Hắn khẽ hích hích cái mũi, mò mẫm tìm kiếm quanh phòng.
Không biết từ đâu và khi nào, cả căn phòng đã tràn ngập một mùi hương hoa.
Mùi này nghe rất thơm, lại nhẹ nhàng thoang thoảng, vừa đậm đà vừa dịu nhẹ, thật khó diễn tả bằng lời.
Để khái quát, nó tựa như mùi gái trinh nguyên, vừa thơm kiểu xác thịt lại thánh thoát kiểu tiên nữ không động phàm trần. Vừa xa vừa gần, khó mà nắm bắt.
Đỗ Phong cẩn thận dò xét, truy tìm nơi phát ra.
Nếu mùi hương này có từ trước, Đỗ Phong chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là loại nước hoa hạng sang nào đó được chủ nhân của căn phòng vất lại mà thôi.
Nhưng đáng tiếc, lúc hắn tới, nơi này không hề có mùi thơm như vậy, xung quanh chỉ toàn mùi ẩm mốc thoang thoảng, giờ nghe được mùi hương dịu nhẹ, thật sự chỉ có quỷ.
Hơn thế nữa, sau khi ngửi được hương thơm này, linh tính của Hỗn Độn trùng bên trong hắn liên tục dãy dụa như muốn nhắc nhở chủ thể cần đề phòng cái thứ hương thơm này.
Đại Minh nằm bên cạnh, thấy chủ nhân vẫn chưa ngủ liền lồm cồm bò dậy, bắt chước đánh hơi theo.
Khứu giác của Đại Minh vốn đã hơn người, đặc biệt là sau khi tiến hóa, khả năng đánh hơi cũng tăng lên gấp hai, gấp ba lần khi trước, nên khi học theo Đỗ Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/3735525/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.