🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một đoàn người tổng hơn mười mạng cứ vậy hướng thẳng về phía bắc, tìm kiếm nơi được coi là an toàn.

Đỗ Phong dẫn theo đám người đánh giết Trùng Tử, nhờ có Đại Minh bên cạnh mà hắn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng chẳng được bao lâu...

Ngay khi phạn âm vừa dứt, hào quang vừa diệt, cũng là lúc bọn Trùng Tử không quản sống chết tụ tập về đây, hướng đám người ồ ạt như thủy triều mà ập tới.

Hắn đành phải lấy ra ba tấm phù văn còn lại ra dùng, thành công tạo ra một lỗ hổng giữa bức tường Trùng Tử.

Hoa phù bộc phá, tận diệt lượng lớn côn trùng trong một phạm vi chục mét. Kết hợp với hoa phù cấp thấp của đám người còn sót lại, dựng lên một bức tường lửa hừng hực khiến cho đám trùng loay hoay, không dám bò qua.

Nhân cơ hội đó, Phong dẫn đám người băng qua lửa, một đường chạy ra khỏi trung tâm, tới ngoại ô, cũng chỉ còn lác đác vài nhóm Trùng Tử.

Tuy không đông như thủy triều, nhưng mỗi nhóm đó cũng phải chứa ít nhất trăm con.

Tổng số lượng ước tính phải tầm ba trăm đầu đang truy đuổi bọn họ.

Còn một tờ băng phù, Đỗ Phong cũng đem ra dùng lốt.

Băng phù vừa ra, lập tức thu hút lượng lớn khí lạnh.

Chúng như có linh tính, lấy băng phù làm trung tâm, thổi từng cơn giá buốt quây tụ vào một chỗ.

Vừa hay bên dưới băng phù là từng đàn Trùng Tử, những cơn giá buốt đó vừa thổi qua liền khiến lũ trùng chậm lại tốc độ, từng hạt sương mờ phủ xuống, vấy lên thân thể nhỏ bé của Trùng Tử một tầng băng sương.

Tốc độ của chúng ngày càng chậm lại, cho tới khi... Đông cứng!

Toàn bộ hai trăm con cứ vậy đứng im, bất động như tượng tuyết điêu khắc, lấp lánh mà thơ mộng.

Còn sót lại trăm con không bị đông cứng, nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi hàn khí đánh vào thân, khiến cho tốc độ nhanh như cắt của chúng bị ảnh hưởng, đến người thường như đám nữ sinh cũng có thể thấy được động tác di chuyển của chúng... Rất chậm.

Người thường ban đầu không thể giết lũ Trùng Tử này thứ nhất là do tâm lý, thứ hai là do tốc độ của chúng quá mau.

Hiện tại nhìn thấy từng con chầm chậm bò, tốc độ không nhanh như trước, nguy hiểm cũng giảm đi rất nhiều, đám người cũng vì vậy bỗng nhiên sinh ra dũng khí, mỗi người cầm lên một cây thương, không có thương thì dao, đi lên giáng cho chúng một phát trí mạng.

Trăm con Trùng Tứ cứ vậy chết đi.

Nguy hiểm được giải trừ, Đỗ Phong lại tiếp tục tiên phong, vì đám người tiêu diệt lũ trùng chặn đường.

Ngoại ô, có mật độ dân cư thưa thớt, hẳn là do vậy mà số lượng Trùng Tử cũng ít hơn rất nhiều.

Tuy trên đường đi bọn họ thấy có rất nhiều trứng trùng, nhưng tất cả đều trống rỗng, chỉ thi thoảng lác đác vài con Trùng Tử lạc đàn đong đưa, không hề đông đảo như tại trong trung tâm thành phố

Chắc hẳn sau khi trứng nở, bọn trùng này đã kéo nhau vào thành phố, nên số lượng trong đó mới đông, còn ngoại thành lại thưa thớt đến đáng thương như vậy.

Thế cũng tốt, đỡ phải chiến đấu liên tục.

Việc liên tục chiến đấu, rồi lại dùng phù văn cản phá lũ trùng đã khiến Đỗ Phong hao nhiều khí huyết.

Nếu là trước kia, khi hắn đi một mình ắt sẽ điên cuồng thôn phệ những cái xác đó để phục hồi huyết khí bị hao tổn.

Hơn nữa, với chỗ xác đó, hắn dám chắc bản thân có thể đột phá ít nhất là một đại cảnh giới, có khi mã gen còn được nâng cấp, cho hắn hình thái mới mạnh hơn cũng nên.

Nhưng đáng tiếc, vì vướng bận đám người này, lại sợ bọn họ nghĩ bản thân không phải nhân loại, nên hắn chả dám tham, chỉ mong mau chóng đưa bọn họ tới nơi an toàn, hắn liền có thể tự do hoạt động mà không phải lo lắng điều gì.

Thành ra Đỗ Phong không dám cắn nuốt xác trùng.



Trái ngược với Đỗ Phong, Đại Minh lại không hề kiêng kỵ như vậy.

Cứ hễ thấy có xác Trùng Tử chết, hoặc do nó tiêu diệt đều được đưa vào dạ dày.

Đám người luôn nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ, nhưng bản thân là chó, nó cũng không rảnh cùng đám người giải thích cái gì.

Cơ bản là nó không nói được, thứ hai là thịt lũ trùng này rất ngon, Đại Minh rất thích.

Thành ra trên đường chạy trốn, Đại Minh phát triển rất mau.

Chỉ chưa đầy một ngày nó đã tấn cấp, vượt qua bán linh, đi thẳng vào cấp linh tầng thứ nhất.

Cấp linh sơ kỳ!

Dù không mạnh bằng hắn, nhưng cũng đủ để một mình sinh tồn trong thế giới này mà không bị Trùng Tử làm thịt.

Nó càng chiến đấu, lại càng có thịt trùng để ăn, sức mạnh cũng nhanh chóng tăng lên, không hề có dấu hiệu kiệt quệ hay mất sức.

Không giống Đại Minh hừng hực khí thế, Đỗ Phong cùng mấy người Hoàng lúc này đã hoàn toàn mệt lả.

Một mình chiến đấu với hàng ngàn con Trùng Tử trong hình dạng nhân loại vốn đã khó khăn, lại thêm vận dụng bốn tấm phù văn cao cấp(*),khiến hắn đã không còn sức lực, việc giữ được hình thái nhân loại cũng là cố gắng nhất lúc này rồi.

(*): so với mấy tấm phế phẩm thì mấy tấm phù văn mà Phong sử dụng là loại tốt hơn, nhưng thực tế nó chỉ mới ở sơ cấp mà thôi. Tựa phàm phẩm, trung phẩm và thượng phẩm vậy. Các vị đọc giả hãy coi tấm phù văn cao cấp này là loại sơ cấp nhưng chất lượng là thượng phẩm. (cao cấp không phải nói cấp bậc, cái này là chỉ chất lượng tốt hơn so với đồng đẳng cấp phù văn).

Có Đại Minh thay mình chiến đấu, Đỗ Phong không còn cần thiết phải tự thân ra trận, hắn lúc này chỉ việc nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đưa được đoàn người tới chùa Sơn Thần là hoàn thành nhiệm vụ, có thể rời đi.

Được cái số lượng Trùng Tử ở vùng ngoại ô này quá thưa thớt, không đủ để gây nguy hiểm cho đám người, tốc độ di chuyển cũng vì vậy nhanh hơn.

Nhưng dù sao sức người cũng có hạn, trên quãng đường, bọn họ vẫn phải liên tục dừng lại để nghỉ ngơi.

Nhóm binh sĩ như Hoàng thì không nói, bởi bọn họ là lính đặc chủng, được huấn luyện bài bản, quá trình di chuyển một quãng đường tầm 20 cây số không phải là cái gì khó khăn.

Chỉ có mấy tên học sinh cùng thầy cô giáo có thể lực yếu là liên tục tố khổ, than mệt, vì vậy mà đoàn người mới phải dừng chân nghỉ ngơi, làm tốc độ di chuyển của cả đoàn bị chậm lại.

Dự tính đến đầu giờ chiều bọn họ sẽ tới nơi, nhưng do đám người đó kéo chân, bọn họ phải chiều muộn mới tới.

Lúc này, ánh chiều tà đã buông xuống, hất lên một góc trời màu đỏ rực, báo hiệu sắp hết một ngày tận thế...

Đứng dưới chân núi Phong Sơn, đoàn người thấy được trên đỉnh có từng đoàn sáng nhỏ, mờ ảo, lập lèo.

Vì trời chưa tối hẳn, không gian vẫn còn vương chút tia sáng của hoàng hôn nên không thể thấy rõ là đèn chùa hay là dị tượng phản quang, nhưng trong thâm tâm mỗi người vẫn mong đó là ánh đèn của những người sống sót.

Đỗ Phong đi trước, tiếp tục dẫn đoàn người tới lưng chừng núi, phát hiện xung quanh đặc biệt yên tĩnh, không có bóng dáng của Trùng Tử mới khiến hắn an tâm.

Đi thêm khoảng trăm mét, chỉ còn cách cổng chùa Sơn Thần chục bước đi bộ, hắn liền dừng lại.

Ở khoảng cách này, hắn có thể ngửi thấy mùi nhân loại đậm đặc, vậy là trên đỉnh núi thực có đông đảo người sống sót.

Thấy Phong không tiếp tục di chuyển, đoàn người phía sau lấy làm kỳ, Hoàng tưởng có Trùng Tử tập kích liền vội vàng vào thế phòng thủ.

Trên quãng đường đi, hắn thấy rõ sự nhạy bén của người đàn ông đeo mặt nạ này.

Dù chỉ cách vài trăm mét, đối phương cũng có thể phát hiện ra tung tích của lũ trùng.

Cũng chính vì vậy mà hắn đặc biệt tin tưởng khả năng phán đoán của Phong, nên ngay khi thấy Phong dị động, hăn liền theo thói quen cảnh giác.

"Có Trùng Tử, Minh Thái, ở lại bảo vệ mọi người. Đồng chí Hoàng, theo tôi tập sát chúng! Đại Minh, mau dẫn đường!"



Nói đoạn, Đỗ Phong liền tiên phong lao lên trước, mất dạng sau bụi cỏ gai rậm rạp.

Hoàng phía sau có chút chần chừ, cuối cùng vẫn cắn răng xách theo thương chế vọt qua bụi cây gai.

Những cành cây khô, thô dài mang theo gai nhọn cứa vào thân thể đã mang đầy thương tích, khiến Hoàng đau đến nhăn nhó mặt mày.

Hắn không hiểu.

Suốt chặng đường đi, hắn chưa bao giờ thấy Phong nhờ vả mình cùng sóng vai chiến đấu, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó là ở lại trong đội ngũ, bảo vệ đám học sinh, giáo viên kia.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong trong suốt chặng đường Đỗ Phong kéo hắn cùng tham chiến.

Vọt qua những bụi gai rậm rạp, cuối cùng hắn cũng thấy bóng lưng của người đàn ông đeo mặt nạ cùng con chó tên Đại Minh.

Mệt mỏi, đau đớn, hắn cực nhọc chống thương xuống đất để đỡ cái cơ thể đầy thương tật này, miệng khẽ thều thào.

"Trùng... Trùng Tử đâu?"

Hắn liếc ngang, rồi lại liếc dọc, nhưng xung quanh chỉ toàn một màu u tối, những tia sáng đỏ của ánh chiều tà dường như không thể xuyên phá bức tường lá chiếu rọi xuống đây, khiến cho nơi đây vừa hoang vu, lại lạnh lẽo.

"Anh Hoàng, chúng ta nên từ biệt tại đây thôi."

Đỗ Phong quay người, đưa tới trước mặt Hoàng một xấp giấy lộn.

Không có ánh sáng, Hoàng không thể thấy rõ chúng là thứ gì.

"Cái gì?"

"Anh yên tâm, xung quanh đây không hề có bóng dáng Trùng Tử, hẳn là được những người tụ tập trên đỉnh

Phong Sơn xử lý... Nơi này hiện tại rất an toàn!"

"Đây là phù văn, tuy nó chỉ là hàng phế phẩm, nhưng đối với người thường lại có thể phát huy công dụng tương đối lớn. Với chỗ phù này, anh có thể chiến đấu với lũ Trùng Tử mà không sợ bị vây vào trong."

"Tổng xấp này có khoảng ngàn tờ, vì thời gian có hạn nên tôi không thể vẽ cho mọi người loại trung phẩm, chỉ đành hoạ lại phế phẩm này thôi..."

Ngàn tờ phù văn cấp thấp, lại phế phẩm này không phải do hắn luyện. Tất cả những thứ này đều là do tiểu Ma trốn trong vòng không gian bị hắn cưỡng ép hoạ ra.

Ban đầu nó không thích, nhưng dưới sự đe doạ của chủ nhân, nó vẫn phải cật lực, dùng hết công suất để hoạ, cuối cùng hoạ ra ngàn tờ.

"Sao lại đưa cho tôi? Không lẽ..."

"Đúng vậy, tôi muốn rời khỏi đây. Hiện tại mọi người đã được đưa tới nơi an toàn, tôi cũng không cần bên cạnh bảo vệ mọi người nữa, nên muốn cùng Đại Minh rời đi, tìm những người sống sót khác để cứu giúp."

"Anh điên sao? Thế giới giờ đầy ắp Trùng Tử, đi đâu cũng thấy quái vật ăn thịt người. Anh trở lại thành phố thì có khác nào đi vào chỗ chết?"

Hoàng giữ chặt tay Phong, chân thành khuyên nhủ.

"Việc cứu mọi người đã có nhà nước lo, với vũ khí tiên tiến, chắc chắn chúng ta sẽ thổi bay được lũ quái vật này ra khỏi địa cầu. Anh không cần phải liều mạng như vậy, theo tôi, chúng ta nên ở lại Phong Sơn cố thủ, chờ quân đội tới giải cứu!"

Đỗ Phong lắc đầu, gỡ tay Hoàng ra khỏi cánh tay, kiên định nói.

"Anh đã từng nghe qua câu nói này chưa?"

"Câu gì?"

"Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.