🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên ngoài đã không còn bao nhiêu Trùng Tử, sau khi nghe được tiếng phạn âm lăng nghiêm, bọn chúng nó đã di tản gần hết, lúc này chỉ còn lác đác vài con vật và vật vờ.

Tất cả bọn chúng đều không phải là đối thủ của Đại Minh, chỉ sau một hồi chiến đấu, lũ trùng nhanh chóng bị Đại Minh thôn phệ

Giải quyết xong đám tạp nham, Đại Minh dẫn theo một nam một nữ xuống gặp chủ nhân.

Vừa nhìn thấy Đỗ Phong, nó liền quấn quýt không thôi, miệng kêu ư ử như muốn thổ lộ hết nỗi lòng.

Lý Minh Triết cũng không kém cạnh, ngay khi gã thấy Đỗ Phong, liền kéo tay tình nhân vọt tới bên người cậu, ân cần hỏi an, không quên đẩy Mỹ Linh lại gần, như có như không ra hiệu cho nàng nên biết phải làm gì.

Mỹ Linh cũng đâu có ngu, sẵn sàng hi sinh thanh xuân để tình tình tứ tứ với một tên già đầu có tiền thì đâu phải gái ngoan nhà lành! Cái gọi là trinh tiết đối với ả chỉ để đem vất cho chó gặp, chỉ có tiền, có quyền là thứ ả để tâm.

Hiện tại tận thế giáng lâm, cái cần thiết nhất lúc này là an toàn, mà muốn an toàn thì phải dựa vào kẻ mạnh. Ở đây ai là người đủ tố chất đấy?

Đúng vậy, chỉ người đàn ông bịp mặt kia là đủ tiêu chuẩn để nàng câu dẫn. Còn cái lão già bên cạnh? Thực sự không cần lão chỉ bảo, nàng ta cũng sẽ đá lão, tìm tới Đỗ Phong mà dụ hoặc, tìm chỗ nương tựa trong tận thế

Nên là ngay khi tới gần Đỗ Phong, nàng ta lập tức ưỡn ẹo, nửa thật nửa giả kéo xuống một bên vai áo, cố tình ngã về phía Phong, như muốn tựa vào lòng hắn vậy.

"Cẩn thận!"

Nghe được Đỗ Phong nhắc nhở, Mỹ Linh thầm cười trong bụng, cá đã mắc câu. Ả ta ngả về phía trước, chờ đợi đối phương ôm ấp vào lòng.

Nhưng đáng thương, hành động tiếp theo sau đó của hắn khiến nàng ta vỡ mộng.

Chỉ thấy hắn hơi nghiêng người, tránh né Mỹ Linh đang mất đà ngả về phía trước, đôi mắt lạnh lùng liếc qua ả, chăm chú nhìn về phía sau Lý Minh Triết.

Hắn động, dơ cao cây thương, phóng thật mạnh về phía sau hai người.

Phập!!!

Một âm thanh trầm thấp phát ra, kèm theo đó là tiếng rít gào của Trùng Tử.

Không biết từ khi nào, phía sau Lý Minh Triết đã đứng đấy một con côn trùng, nếu không phải có Phong ra tay kịp thời, sợ là tên già này đã chết tự bao giờ.

Mỹ Linh năm sõng soài trên mặt đất, tức giận nhìn Đỗ Phong, lại có chút nghĩ mà sợ khi thấy thi thể của Trùng Tử bị cây thương ghim trên nền đất.



"Không ổn, tiếng phạn âm đã hoàn toàn tan biến. Lũ trùng này hẳn không còn cảm nhận được nguy hiểm, nên kéo nhau quay trở lại nơi này..."

Đồ Phong ngẫng đầu nhìn trời xanh, những tia hào quang vừa rồi đã tan biển đi gần hết, phạn âm cũng ngày một nhỏ dần, cho tới lúc này, hắn thật sự không còn nghe thấy một âm thanh tụng kinh nào nữa.

Nhìn xung quanh, đã có lác đác vài con Trùng Tử kéo nhau tới gần, nếu còn chờ đợi thêm lúc nữa khả năng cao bọn họ lại bị vây như lúc vừa xong.

"Mọi người, nhanh chóng rút lui khỏi đây. Lũ trùng sắp quay trở lại rồi!"

Nói đoạn, hắn liền cầm trở về cây thương, cùng Đại Minh vọt lên trước giết mấy con Trùng Tử đơn lẻ.

"Cậu ấy nói đúng, chúng ta may chạy thôi, nếu còn ở đây, tất cả mọi người cũng chết chắc!" Hoàng cầm lên thương tự chế, cũng tiến lên phụ một tay.

Hiện tại số lượng Trùng Tử khá ít, không bằng một phần mười khi vây công trụ sở bọn họ, nhưng về lâu dài, số lượng đang bắt đầu tăng lên. Hắn cần phải làm gì đó để tạm hoãn tốc độ lớn mạnh của Trùng Tử.

Đám người nhìn ta, ta nhìn ngươi, trông có vẻ lưỡng lự.

Lý Minh Triết cùng đám người này không thân, cũng chẳng quan tâm tới xích mích của bọn họ với Đỗ Phong, cái hắn bận tâm là an toàn của chính mình.

Ngay khi Đỗ Phong hô rút chạy, hắn với Mỹ Linh lại là người nhiệt tình nhất chạy sau lưng.

"Mấy người còn ở lại, chết ráng chịu!" Minh Thái tức giận nói, không thèm quản lũ đần này.

Nghe vậy, đám người rất bức xúc, nhưng lúc này không phải lúc để đôi co, tuy khó chịu trong lòng nhưng cũng biết nặng nhẹ, vội vàng chạy theo mấy người Minh Thái rời khỏi đây.

"Người anh em, cậu tính dẫn chúng tôi đi đâu?" Hoàng vọt tới bên cạnh Đỗ Phong, đâm chết một con Trùng Tử, thở hồng hộc hỏi dò.

"Tôi cũng không rõ, trước tìm chỗ nào an toàn tránh né đã!"

"Thế thì rất khó, bởi lẽ thành phố lúc này đã bị lũ quái vật chiếm đóng, khó mà có một nơi an toàn cho mọi người được!"

"Ô, vậy anh có kế hoạch gì không?" Đỗ Phong quất bay một con Trùng Tử đang định cắn lén Hoàng, chờ mong nhìn gã.

Lúc này, xung quanh bọn họ đã nhiều thêm chục con côn trùng, chúng ken két, rít gào thành từng tiếng âm thanh, tựa như đang bàn luận, làm sao để thịt mấy người bọn họ vậy.

"Tối qua, bọn tôi có nhận được tin từ bộ đàm. Phía bắc thành phố vẫn còn người sống sót, nơi đó có tổng trăm người, cả thường nhân lẫn binh sĩ, vũ khí đầy đủ. Chúng tôi định ngày mai xuất phát, tới đó cùng những người đó hội tụ. Nhưng vì có Trùng Tử vây công, nên kế hoạch bị hoãn..."



"Các anh muốn tới nơi đó sao?"

"Đúng vậy, dù sao đông người vẫn tốt hơn, nhiều người thì khả năng chiến đấu cũng tăng lên không phải là ít."

Hoàng gật đầu.

"Từ đây tới chỗ đó có xa không?"

"Cách hai mươi cây..."

"Tận hai mươi cây sao? Có chút xa..." Đỗ Phong nhíu mày.

Trước tận thế, khoảng cách mười cây số đã coi là xa với người đi bộ rồi, giờ tận thế, khoảng cách lại lên tới hai mươi cây, mới nghĩ thôi cũng đã thấy nản.

"Cũng phải chịu thôi, hiện tại xung quanh đây đã bị lũ Trùng chiếm hết, không thể tiếp tục sống tại nơi này. Hơn nữa, thấy bảo nơi đó Trùng Tử không nhiều, chỉ lác đác vài con thôi."

"Ô, nơi đó là nơi nào?" Phong lấy làm lạ.

"Phía bắc thành phố, ngọn núi Phong Sơn, chùa Sơn Thần!"

Núi Phong Sơn, chùa Sơn Thần là một địa điểm linh thiêng của thành phố bọn họ. Nơi đây ngoài thờ cúng phật chủ, còn thờ cũng rất nhiều người được coi là dị nhân loại.

Nghe đâu đây là các công thần đã giúp thế giới thoát khỏi lũ quái vật, đưa toàn bộ nhân loại trở về thời kỳ phát triển, hưng thịnh như bây giờ.

"Chùa Sơn Thần? được rồi, chúng ta đi thôi!"'

Đỗ Phong gật đầu, vội vàng đổi hướng, xông thẳng về phía lũ Trùng tại phía bắc mà càn quét.

Khi xưa, lúc cha cậu còn ở nhà. Cậu có từng cùng cha đi thăm viếng nơi đây, khi đó cậu nhớ rõ, ông già rất tự hào khi nhìn tới những bức tượng to lớn, oai nghiêm trong đền chùa.

Khi đó ông nói, lịch sự hào hùng của dân tộc, không nên bị quên lãng... dù là mới trăm năm, hay ngàn năm văn hiến, tất cả đều phải được bảo tồn, vì nó là thứ làm lên một đất nước giàu mạnh...

Tiên phật cũng được, dị năng cũng tốt... Tất cả những thứ này không phải tự nhiên mà có, tất cả đều bắt nguồn từ đầu dòng chảy lịch sử.

Đỗ Phong, thứ con mong muốn tìm được, con đường tu luyện thành tiên, sở hữu sức mạnh siêu hình... Nó không phải giả tạo, tất cả đều là thật, chỉ là dòng chảy thời gian, vùi nấp đi lịch sử chính thống cùng các dữ liệu quan trọng..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.