người không nhìn thấy ánh sáng kia, khi thấy lũ Trùng nhao nhao rút lui lại nghĩ đây là kỳ tích, thi nhau hoan hô, chửi đồng.
Ánh mắt nhìn về phía Đỗ Phong cũng nhiều thêm một phần ghét bỏ.
Thấy chưa? Không cần có ngươi bọn ta cũng chẳng sợ lũ trùng, mẹ thiên nhiên vốn rất ưu ái chúng ta!
Qua cầu rút ván.
Thấy không còn nguy hiểm, đám người mới bộc lộ rõ bản chất 'con' ra bên ngoài.
Hoàng tuy sinh lòng cảnh giác với Phong, nhưng về tình về lý gã vẫn phục Phong hơn bất cứ kẻ nào.
Lúc này, khi thấy mấy người tỏ thái độ ghét bỏ, đến gã cũng phải nhíu mày, không biết làm sao để hòa hoãn đám người.
Minh Thái không như tiểu đội trưởng, hắn tỏ thái độ hẳn luôn.
Đứng chắn ngang tầm mắt đám người, che chắn cho Đỗ Phong. Minh Thái tức giận bất bình chỉ tay về phía đám người quát mắng.
"Con mẹ nó lũ các ngươi, nếu không nhờ có anh ấy, chúng ta sao thoát khỏi cái chỗ chết tiệt kia!? Giờ lại còn đứng đây chất vấn, đòi hỏi, bắt người ta giao đồ cho mình. Các ngươi là ai? Là cha mẹ người ta chắc!?"
"Gì đây, gì đây? Bộ đội nhà nước dám quát mắng dân sao!?"
Một tên thầy giáo đẩy đẩy gọng kính, từ trong đám học sinh đi ra.
Suốt quá trình chiến đấu, tên này như kẻ vô hình, giờ không biết từ đâu chui ra, khiến Đỗ Phong cùng Minh Thái có chút ngỡ ngàng.
"Anh là ai?" Minh Thái găn giọng.
"Tôi? Tôi là giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/3735519/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.