Đám người sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, một vùng đất rộng lớn với hàng hà sa số Trùng Tử cứ vậy bị một cột thiên lôi to bằng đình làng quét sạch, chỉ dư lại chút bụi bặm tung bay cùng mùi thịt khét.
"Cái... Cái quái gì!?"
Bọn họ thất sắc kinh hô, miệng đắng lưỡi khô không nói lên lời.
Quá kinh khủng, cỗ lực lượng này phải ngang với bom nguyên tử thu nhỏ, nếu sở hữu tấm phù văn kia, bọn họ còn sợ gì lũ Trùng Tử?
Đôi mắt đang từ kinh sắc lập tức biển thành tham lam, ghen ghét.
Tại sao cũng là tận thế hàng lâm, cùng là nhân loại với đối phương mà kẻ được ưu ái sở hữu đủ loại bảo vật có uy lực khủng bố, còn bọn họ lại không có thứ gì, dù là một khẩu súng ngắn.
Tham lam, ghen ghét cuối cùng là sinh lòng muốn chiếm đoạt.
Đám người đều là vô thức nổi lên tham niệm, thật sự muốn cùng nhau lao lên lột bỏ toàn bộ quần áo của Đỗ Phong để tìm kiếm phù văn, nhưng vì thực lực của Phong quá mạnh mẽ, bọn họ không dám cướp đoạt.
Nhưng cứ nghĩ tới uy lực của tấm phù kia, rồi lại nhớ tới câu "không còn phù văn để cho mọi người" là bọn họ lại bất giác sinh ra tức giận, hận Đỗ Phong đang lừa đảo đám người.
Lúc đầu bọn họ đã nghi ngờ, giờ chứng cớ rõ ràng, mấy người càng vững tin Đỗ Phong là loại người ích kỷ, không muốn chia sẻ với đám người loại vũ khí có thể tiêu diệt Trùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ho-bien-than-ta-bien-nhan/3735517/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.