Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Diên Tên này cũng to gan thật, chôn tro cốt thú cưng trong chậu hoa… Nói chứ cũng không phải không được.

Vương Băng Ngu giơ tay: “Cho tôi một phần tài liệu tôi xem thử đi.”

Cái người tên Chung Ứng Hoa nọ vội nói không thành vấn đề xong lập tức lấy một phần tài liệu trong túi ra đưa cho Vương Băng Ngu, đoạn cười cười hỏi còn ai muốn xem không: “Mọi người xem thử đi, tìm hiểu thêm chút cũng tốt mà. Ai cũng nuôi thú cưng cả đúng không?”

Quả thật là thế, bệnh viện thú y trên dưới từ sếp tới ba bác sĩ, bốn y tá thì trừ La Chú ra ai cũng nuôi thú cưng trong nhà hết.

Nghề mai táng thú cưng hiện giờ chưa phổ biến lắm, phần vì các chính sách quy định còn mơ hồ, phần vì không quản lí được thị trường, còn rất nhiều lỗ hổng. Không thể đăng kí kinh doanh ‘mai táng thú cưng’ được nên trên thị trường chủ yếu là các dịch vụ tư nhân, đây cũng là một lí do vì sao nó không thể hình thành một ngành kinh doanh chính thức quy mô được.

Hiện nay vốn đang trong giai đoạn đất đai căng thẳng, ai cũng đề xướng hỏa táng, huống chi là thú cưng tranh chỗ với con người, lựa chọn hỏa táng là tốt nhất.

Chỉ là phần đa các nhà tang lễ chính quy vẫn theo quan niệm cũ, cân nhắc đến tâm lý không muốn lò thiêu người thân của mình nằm ngay lò thiêu động vật của khách hàng, phần vì vấn đề vệ sinh nữa nên không hề có dịch vụ hỏa táng cho thú cưng.

Hầu hết các chủ nhân đều tự xử lí thi thể của thú cưng, thường sẽ chôn trong bồn hoa ở chung cư hoặc vứt vào thùng rác, cách nào cũng gây ảnh hưởng nhất định đến môi trường chung. Về mặt chuyên ngành y học lâm sàng thì chó mèo bất kể là chết do bệnh tật hay tự nhiên luôn phải tiến hành xử lí xác để tránh trở thành nguồn lây lan dịch bệnh.

Nếu có một bên chuyên nghiệp tiếp nhận xử lí, phía bệnh viện có thể hỗ trợ tìm một con đường xử lí an toàn như vậy cho các chủ nhân cũng là một chuyện tốt.

La Chú cẩn thận xem kĩ lại phần tài liệu nọ một lần nữa. Đường Ngật đi tới xem chung với hắn.

“Nhìn chung thì không có vấn đề gì, chỉ có một điều là giá cả như vậy có hơi cao so với khách hàng của chúng tôi.” La Chú xem xong thì đưa cho Đường Ngật xem tiếp, nói với Chung Ứng Hoa, “Bệnh viện chúng tôi mở ở đây, khách hàng hầu hết là dân cư bình thường sống ở lân cận và một vài sinh viên đại học gần đây. Mức giá này của anh tương đối đắt, đối tượng có thể bỏ ra số tiền ấy không nhiều.”

Hỏa táng thôi mà nặng năm cân trở xuống đã hết sáu bảy trăm, mười cân đã là một khoản lớn, đụng phải chó cỡ bự vài chục cân thì ít nhất cũng hai ba nghìn tệ.

Những người có tình cảm sâu đậm với thú cưng và điều kiện kinh tế cho phép thì mới nghĩ đến chuyện tìm chỗ an táng cho thú cưng. Cái trước thì dễ, người chủ động đưa thú cưng tới bệnh viện thì chắc chắn rất thương con mình rồi nhưng hội tụ đủ cả hai điều kiện thì quả thật là chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu không vậy thì Vương Băng Ngu đã chẳng suốt ngày lo khởi nghiệp thất bại phải quay về nuôi heo.

“Giá cả có thể thương lượng.” Chung Ứng Hoa vội đáp, “Bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, nếu hợp tác thành công thì tất nhiên sẽ có ưu đãi.”

“Thế thì được, danh thiếp chúng tôi nhận, có nhu cầu sẽ liên lạc với anh.” La Chú trả lời.

Chung Ứng Hoa vắt hết óc tiếp tục mời chào: “Ngoại trừ khuyến mãi chỗ ở nghĩa địa thì chúng tôi, chúng tôi còn có hoạt động khuyến mãi bia mộ nữa. Mua chung từ hai người trở lên thì… bia thứ hai sẽ giảm giá 50%.”

Vương Băng Ngu: “…”

Hắn trợn mắt ngoác mồm, trà sữa hại người không nhẹ.

Sau cùng Chung Ứng Hoa xin một tấm danh thiếp của La Chú, hai bên trao đổi số điện thoại cho nhau. Hắn để phần tài liệu quảng cáo nọ ở lại bệnh viện thú y, La Chú bảo Tiểu Cảo để lên giá ở quầy tiếp tân.

Ở bệnh viện thú y, sống chết là chuyện thường thấy, kiểu gì cũng có lúc cần dùng tới.

La Chú nhìn Đường Ngật vẫn đang đọc tài liệu chăm chú, bàn tay trong túi vô thức siết chặt thành nắm đấm, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cảm nhận được chút hơi ẩm.

Hắn đang do dự không biết nên mở miệng thế nào. Hắn muốn hỏi bóng gió một chút xem dạo này Đường Ngật có rảnh không nhưng suy nghĩ mãi vẫn chưa biết nên bắt chuyện thế nào.

Đó giờ Đường Ngật chỉ ngồi ở đây quan sát mọi thứ, chưa hề kể về bản thân lần nào. Cứ việc đêm nào La Chú cũng tới nhà cậu thì cũng không thể nhìn ra gì từ lối sống đơn điệu của cậu được.

Hoàn cảnh sinh hoạt đơn thuần, vòng quan hệ xã hội nhỏ bé, trừ Diệp Vũ Vi, La Chú chưa thấy cậu liên lạc với người khác. Thỉnh thoảng mới thấy cậu nói chuyện với ba mẹ, à, bây giờ có thêm một người xông vào cuộc sống của Đường Ngật: chủ nhân cũ của Phú Quý – Từ Tinh Di.

Ai mà biết được tương lai có còn người nào khác xuất hiện đúng không?

Lại như Vương Băng Ngu từng nói, động lòng thì nên hành động, nhanh tay được chậm tay mất, bởi vì do dự mà bỏ lỡ cơ hội thì có khóc đến mù mắt cũng vô dụng.

“Cậu… dạo này cậu có rảnh không?” La Chú nhận ra môi mình hơi khô, lén lút liếm môi, máu trong cơ thể vô thức dâng trào lên đầu lên mặt, hơi run lên.

Trạng thái hiện giờ của hắn hoàn toàn khác biệt một trời một vực so với khi dùng thân phận bác sĩ thú y để nói chuyện với chủ nhân của thú cưng thì. Vấn đề chuyên ngành hắn có thể nói không hề ngần ngại do dự, ấy nhưng hễ chuyện liên quan đến đời tư, dù chỉ chút xíu thôi hắn cũng phải thật cẩn thận để tránh đụng chạm tới lớp phòng vệ của đối phương.

La Chú khống chế sắc mặt rất tốt, bình tĩnh thong dong, ánh mắt cũng vừa đúng mà thân thiết dịu dàng.

Nhưng hắn thực sự không biết là mặt mình có đỏ đến mức hận không thể cho toàn thể thiên hạ biết tâm tư của hắn không, ngay giây phút này hắn thật sự không có chút tự tin nào vào năng lực ngụy trang của bản thân.

Tầm mắt của Đường Ngật chuyển từ tài liệu qua nhìn hắn, thấy ánh mắt của cậu không có gì khác lạ, La Chú nghĩ chắc biểu hiện của mình cũng không tệ lắm nên hơi an tâm lại.

Ít nhất không đến nỗi như mấy thằng choai choai mười lăm mười sáu tuổi vắt mũi chưa sạch, hỏi một câu thôi cũng đỏ tận mang tai.

Đường Ngật suy nghĩ một lát mới đáp: “Thứ hai tuần nào tôi cũng rảnh, đây là lịch cố định, còn những ngày khác thì phải xin phép.” Chợt cậu nhớ ra gì đó, vẻ mặt có nét nghi hoặc: “Bác sĩ La, dường như tôi chưa thấy anh nghỉ phép ngày nào!”

“Không phải Tiểu Cảo đã kể với cậu rồi à? Bệnh viện này cũng có một phần của tôi, làm sếp thì không có ngày nghỉ đâu. Khi bác sĩ Nhan và bác sĩ Vạn nghỉ phép thì tôi phải ở đây trực đó.” La Chú ra vẻ thở dài.

Trông thấy vẻ mặt thương xót của Đường Ngật, La Chú giấu không nổi ý cười trong mắt: “Mặc dù không có ngày nghỉ cố định nhưng nếu muốn nghỉ thì nghỉ bất cứ lúc nào cũng được và muốn nghỉ mấy ngày thì nghỉ.”

Vẻ thương xót trên mặt Đường Ngật vẫn không mất đi, cậu nói: “Cho dù thế thì tôi cảm thấy anh không phải kiểu người nghỉ làm tùy tiện.” Giọng cậu rất nghiêm túc: “Anh có trách nhiệm như thế, nhất định sẽ luôn lo cho các động vật nhỏ trong bệnh viện, dù có xin nghỉ cũng không yên tâm được.”

La Chú nhìn cậu chăm chú, cả tâm hồn vì nó mà rung động, gần như tìm không nổi giọng nói của mình.



Hồi lâu sau hắn mới nhẹ giọng đáp: “Cũng không nhất định là thế. Tôi có sinh hoạt cá nhân của mình, và còn có những thứ quan trọng khác.”

Đường Ngật như được nhắc nhở: “Đúng nha! Anh không thể cứ công tác mãi được, anh nhanh chóng cho mình nghỉ phép đi!”

La Chú ngẩng đầu nhìn lên trên, lén lút quan sát phản ứng của Đường Ngật: “Tôi xin nghỉ xong chỉ có một mình cũng không có chuyện gì làm, cũng không biết đi đâu.”

Đường Ngật muốn chỉ đường rẽ lối cho hắn, nhìn xung quanh một vòng thì thấy các bác sĩ và y tá đang làm việc, nhắm chừng cũng không thể bảo người ta xin nghỉ đi chơi với sếp được.

Cậu cố lấy dũng khí, nói: “Anh không ngại thì tôi có thể nghỉ với anh.”

Nghe được câu nói mà mình muốn nghe, La Chú hài lòng híp híp mắt.

Đoạn, hắn nói: “Cũng lâu rồi tôi chưa đi xem phim.”

Những đôi tình nhân trẻ hay đang trong giai đoạn ám muội muốn bồi dưỡng tình cảm đều sẽ đi xem phim. Tuy rằng không phải chuyện gì mới mẻ nhưng cũng không phải một lựa chọn sai lầm.

Dưới ánh mắt ẩn ẩn mong chờ của hắn, Đường Ngật gánh vác trọng trách giúp bác sĩ La nghỉ ngơi thật tốt trên vai dứt khoát nói: “Tôi đi xem phim với anh.”

Nói xong thì lòng cậu cũng có hơi rụt rè. Lâu lắm rồi La Chú chưa đi xem phim, Đường Ngật thì hầu như chưa đi tới mấy chỗ đông người như vậy bao giờ.

So với phim ảnh thì cậu thích phim tài liệu hơn, người nhà cũng hạn chế dẫn cậu tới nơi nhiều người qua lại. Hai lần trước Diệp Vũ Vi đưa cậu đi cũng là chuyện cách đây mấy năm rồi.

Ngó thấy vẻ mặt vui vẻ của La Chú, Đường Ngật bình tĩnh lại. Cậu không hối hận khi nói ra lời ấy, đi xem phim với bác sĩ La không có gì phải lo hết.

La Chú đang nghĩ xem nên đi xem phim gì mới ổn thì nghe được bản giọng oang oang của Vương Băng Ngu…

“Ôi chao, chim bồ câu này của anh bị hỏa thiêu à? Sao mà lông lá gì cháy cho xoăn tít hết cả thế kia?”

Một câu này thu hút toàn bộ sự chú ý của bệnh viện. Đừng nói là bồ câu lông xoăn, bồ câu bình thường tới chữa bệnh cũng vô cùng hiếm thấy nên mấy cô y tá trong viện vội vàng chạy tới vây xem.

Vương Băng Ngu đứng ngoài cửa dắt chó hóng gió, thấy có người mang theo một cái lồng sắt chứa con chim bồ câu lông xoăn đi tới thì vội vã gọi đám bác sĩ trong bệnh viện tới xem.

Đó là một con chim bồ câu Frillback, trên lưng có một nhúm lông xoăn tròn như vừa làm tóc xong.

Ba vị bác sĩ của bệnh viện thú y Yêu Pet vây quanh con chim bồ câu, nhìn nó rồi nhìn nhau, hai mắt tối đen.

Bọn họ chủ yếu chữa trị cho chó mèo và một vài loại thú cưng thông thường khác nữa, nhưng mà không ai biết chữa cho bồ câu hết!

Ở bồ câu có những loại bệnh khác nhau nhưng có cùng triệu chứng, coi như biết được triệu chứng từ chủ nhân thì cũng không đủ kinh nghiệm để phán đoán được nó mắc bệnh gì.

Chủ nhân của nó lo lắng vô cùng, mọi người không đành lòng nhưng không đưa ra đề nghị khi chưa rõ bệnh trạng là đạo đức nghề nghiệp cần có.

Người nọ thất vọng ôm lồng chim chuẩn bị đi về thì La Chú gọi lại: “Tôi có biết một người chuyên chữa bệnh cho chim, để tôi hỏi giúp anh.”

La Chú liên lạc với người quen của mình, gọi video với chủ nhân của bồ câu, xác định loại bệnh rồi lấy thuốc tương ứng cho người nọ mang về dùng thử liều lượng nhẹ nhất xem sao.

Tiễn chủ nhân của bồ câu ra cửa, La Chú dặn với một câu: “Nếu có vấn đề gì thì lập tức liên lạc với chúng tôi ngay nhé.”

Đối phương cảm kích nói cảm ơn rồi leo lên xe đạp điện, trước khi đi còn vẫy tay chào mọi người trong bệnh viện.

“Anh không biết chữa bệnh cho bồ câu hả?” Đường Ngật hỏi.

La Chú hơi cúi đầu: “Cậu cho là tôi có thể chữa khỏi hết cho tất cả các loại động vật à?”

Đường Ngật không đáp nhưng từ vẻ mặt của cậu có thể nhìn ra là cậu nghĩ thế thật.

La Chú vươn tay tính xoa đầu cậu nhưng chợt cảm thấy làm như vậy không ổn lắm nên bàn tay nâng lên một nửa lại vòng lại về túi áo: “Thứ tôi không biết nhiều lắm. Có rất nhiều loại động vật, mỗi loài mỗi tập tính, cấu tạo cơ thể khác nhau. Mèo chó tôi còn không dám khẳng định mình có thể chữa hết nữa là, bởi vậy nên mới cần học tập không ngừng đó.”

Khoa thú y ở trường đại học được phân ra các chuyên ngành khác nhau, ngành thú cưng không thể chữa cho gia cầm, ngành gia cầm không thể chữa cho chó mèo, ngành thủy hải sản không thể chữa cho gia súc, đây đều là chuyện thường. Mỗi chuyên ngành có một trọng tâm riêng, con người tinh lực có hạn, học giỏi chuyên ngành của mình thôi là đã đủ cạn kiệt sức lực rồi.

Điều này cũng tương tự với y học chữa bệnh cho con người, một bác sĩ chuyên khoa có thể là Hoa Đà tái thế trong ngành mình nhưng với khoa khác thì cũng chỉ hiểu chút da lông, mỗi khoa đều có cái khó riêng của mình. Cũng đâu thể bảo bác sĩ tai mũi họng đi chữa bệnh về đường tiêu hóa được, đúng không?

“Thế thì anh cũng rất giỏi rồi.” Cho dù La Chú không thể chữa được hết cho các thú cưng thì nó cũng chẳng trở ngại đến việc Đường Ngật xem La Chú là thần y.

Đường Ngật chợt nhớ đến con chó Pug lần trước, hỏi: “Con chó kia thoạt trông có vẻ bệnh khá nặng, nó được chữa khỏi chưa?”

Cậu vừa nhắc thì La Chú cũng nhớ đến, hắn có ấn tượng rất sâu với con Pug nọ.

Thật ra, ngày đó sau khi chủ nhân nó vừa đi thì La Chú lập tức hối hận, hắn không nên từ chối tiêm trợ tử cho nó.

Carré là một bệnh truyền nhiễm rất nguy hiểm, nguồn lây là từ ô nhiễm nguồn nước và môi trường sống, hoặc là lây lan từ các loài động vật khác. Thời kì ủ bệnh từ năm đến bảy ngày, dấu hiệu lâm sàng là sốt tạm thời, Sốt sẽ giảm dần trong vài ngày nhưng sau đó sẽ bị sốt lại tiếp lần thứ hai và lặp đi lặp lại. Giai đoạn tiếp theo có thể xuất hiện tình trạng viêm phổi, viêm da mủ, nổi mẩn đỏ, nếu là thể viêm ruột thì còn có tình trạng đi tả nghiêm trọng.

Một khi xuất hiện tình trạng co giật động kinh thì có nghĩa là bệnh đã đến giai đoạn cuối, nó sẽ chết trong vòng hai ngày.

(*) Phía trên có tham khảo một số thông tin về bệnh Carré ở chó từ website monspet.com



La Chú hối hận lúc ấy mình không nhân từ đúng lúc, đối với đại đa số mọi người thì thật sự không thể cứu nổi một con chó đã mắc bệnh nặng như vậy. Khi đó hắn nên chủ động đưa ra kiến nghị giúp nó bớt đau khổ chứ không phải còn tự cho là đúng mà từ chối yêu cầu của chủ nó.

Mặc dù hắn biết rõ mọi con chó mèo sinh bệnh đều muốn sống.

Tuy nhiên, không phải tiêm trợ tử lúc nào cũng mang đến cái chết thanh thản, chuyện này còn phải tùy thuộc vào y đức của bác sĩ thú y nữa.

Trước khi tiêm thuốc KCI vào tĩnh mạch cần phải gây mê triệt để đã, bởi vì quá trình rất đau đớn nên mới cần gây mê triệt để như vậy. Nếu gặp phải bác sĩ vô trách nhiệm thì cái gọi là an tử sẽ chỉ khiến động vật chịu thêm nỗi đau gấp vạn lần trước khi chết.

“Dù vậy thì cũng đâu phải lỗi của anh.” Đường Ngật nhận ra sự nuối tiếc của La Chú, xoa vai hắn an ủi: “Có anh hay không thì nó cũng đã mắc bệnh nặng rồi, nhưng anh đã cứu chữa cho rất nhiều sinh mệnh nhỏ thoát khỏi số phận giống nó. Anh là cứu tinh của chúng nó, là người thay đổi vận mệnh của chúng.”

La Chú lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng nghĩ thầm, bàn tay đang xoa vai này nên đặt lên đầu hắn mới phải, như chuyện xảy ra mỗi đêm ấy.

“Giống như tên của anh vậy.” Đường Ngật nói, “Chú là cơn mưa tới đúng lúc mang tới sự tươi mới thoải mái cho vạn vật nha.”

Lòng La Chú ấm áp, hắn muốn nói, tôi có thể làm cơn mưa tới đúng lúc của cậu không?

Hắn còn muốn nói rất nhiều lời, những lời này chỉ nên nói lúc hai người ở riêng vành tai chạm tóc mai, không thể nói ra khỏi miệng ở đây được – nơi đại sảnh của bệnh viện thú y người đến người đi và cả động vật nhỏ thuần khiết vây xem nữa. Đam Mỹ Trọng Sinh

Y tá ở quầy tiếp tân gọi: “Bác sĩ La, chủ nhân của thú cưng đang chờ ở phòng khám ạ.”

La Chú đáp một tiếng, nói với Đường Ngật: “Tôi đi làm việc trước, cậu ngồi ở đây đi, có chuyện gì thì gọi Tiểu Cảo ngay nhé.”

Đường Ngật ngoan ngoãn gật đầu cho La Chú yên tâm rời đi.

La Chú đi vào phòng khám không bao lâu thì Đường Ngật trông thấy Tiểu Cảo và một cô gái trẻ vóc người nhỏ nhắn ôm một con Alaska đi ra.

Alaska hình thể to lớn quấn băng gạc ở đùi, có vẻ là mới xử lí vết thương xong, chưa hết thuốc mê nên chủ nhân của nó chỉ có thể ôm nó ra xe. Hai cô gái ôm một con chó run run rẩy rẩy tốn sức lắm.

Đường Ngật thả balo mèo xuống đi qua hỗ trợ. Cậu là con trai, nói sao cũng có sức hơn hai cô gái.

Tiểu Cảo thấy có người tới giúp thì mừng rỡ. Không ngờ vừa chạm vào Alaska thì Đường Ngật lập tức phát hiện mình đã đoán sai trọng lượng của nó rồi.

Nặng quá đi!

Chủ nhân vóc người nhỏ nhắn ngượng ngùng đỏ mặt: “Em lái xe tới, ôm ra xe là được rồi ạ, làm phiền anh rồi.”

“Không sao.” Lực chú ý của Đường Ngật đặt trên người con chó, cẩn thận ôm nó đi lùi ra ngoài.

Đột nhiên, cậu cảm giác thấy hình như lưng mình đụng phải ai đó. Hai tiếng xin lỗi lập tức bật thốt ra nhưng vẫn nghe được tiếng trách móc của người bị đụng vào.

“Đi đứng nhìn đường với, không có mắt à?”

Đường Ngật quay đầu nhìn lại, người nọ là Đặng Giai Nguyên, kẻ đã vứt bỏ Đào. Hắn lại tới nữa.

Tiểu Cảo thấy hắn xuất hiện ở đây là khó chịu, lập tức nhảy ra bao che con: “Nói chuyện cái kiểu gì đấy?! Người ta đi lùi ra, anh nhìn đằng trước, ai mới là người không có mắt hả?”

“Tay chân vụng về, ngu hết chỗ nói.” Đặng Giai Nguyên mặc kệ cô, ghét bỏ lườm Đường Ngật.

Đường Ngật trợn tròn hai mắt, hô hấp nghẹn lại, một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cậu bước nhanh đưa Alaska vào xe rồi quay vào trong cầm balo mèo lên, thấp giọng nói với Tiểu Cảo: “Em đi trước đây.”

“Tiểu Đường…” Tiểu Cảo nhìn Đường Ngật cúi đầu đi về, tức đến nổ phổi, chỉ thẳng mặt Đặng Giai Nguyên mắng: “Anh mới ngu, cả nhà anh đều ngu, ngu như bò!”

Cô giận quá nên không khống chế được âm lượng. La Chú nghe thấy có vấn đề, đi ra không thấy Đường Ngật đâu nữa thì chau mày.

“Bác sĩ La, hắn dám mắng Tiểu Đường! Ôi, em tức chết mất!” Tiểu Cảo tức phát khóc, tâm trạng kích động là cứ chảy nước mắt không ngừng.

Đặng Giai Nguyên thấy sắc mặt La Chú không dễ nhìn, lắp bắp biện minh: “Không phải, do cậu ta đụng vào tôi trước…”

La Chú ngắt lời hắn: “Cậu nghe cho kĩ, tôi chắc chắn không trả Đào cho cậu, cậu cứ báo cảnh sát đi.”

“Tôi nhắc nhở cậu, còn xuất hiện ở đây lần nữa tôi đánh gãy chân cậu!” Ánh mắt La Chú thâm trầm, sự tàn nhẫn đè nén trong giọng nói khiến Đặng Giai Nguyên sợ hãi. Hắn vội lui về sau hai bước rồi quay người bỏ chạy.

Tiểu Cảo lau nước mắt: “Bác sĩ La, Tiểu Đường bị hắn chọc tức bỏ đi rồi.”

La Chú bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng: “Anh biết rồi, em vào làm việc tiếp đi.”

Tiểu Cảo gật đầu, nhỏ giọng chửi thêm vài câu rồi mới quay về quầy lễ tân.

Lần đầu tiên La Chú cảm thấy sao mà tan tầm muộn quá, hắn chỉ muốn thời gian trôi thật nhanh để được nhìn thấy Đường Ngật, xem xem cậu thế nào rồi.

Về tới nhà, nằm dài trên giường, cảm nhận cảnh vật xung quanh biến hóa. La Chú mở mắt ra, chuyện đầu tiên là đi tìm bóng dáng Đường Ngật.

Trong nhà Đường Ngật không một bóng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.