Cô gái xuất hiện ở nhà Đường Ngật là chủ nhân cũ của Phú Quý, tên là Từ Tinh Di. La Chú nhớ lại cái lần cô tới tìm Đường Ngật hỏi thăm mèo nhỏ, bản thân hắn cũng hiểu chỉ khi Đường Ngật cho phép thì cô mới có thể bước vào nhà.
La Chú tỉnh táo lại một chút, sau lại cảm thấy càng giận.
Tuy rằng Đặng Giai Nguyên và Từ Tinh Di là chủ nhân cũ như nhau nhưng sau khi biết được sự tình thì Đường Ngật cảm thấy bản chất hai người khác nhau hoàn toàn.
Mục đích Đặng Giai Nguyên mua Đào vốn không hề đơn thuần gì, sau đó Đào bị bệnh nặng lại không muốn bỏ tiền chữa trị rồi vứt bỏ Đào ở bệnh viện.
Còn Từ Tinh Di giống Phú Quý, đều là người bị hại.
Từ Tinh Di chặn Đường Ngật lại trên đường về nhà, không phải ở đại sảnh mà là ở khu vực gần chung cư, tựa hồ là đứng sẵn ở đây đợi cậu.
“Chào anh.” Từ Tinh Di cất tiếng thu hút sự chú ý của Đường Ngật. Bước chân cậu hơi do dự, không dám tới quá gần.
Đường Ngật muốn lùi ra sau, cẩn thận chào lại.
Từ Tinh Di há miệng, môi mấp máy hai lần mới nói được một câu trong biển suy nghĩ của mình: “Em, em cũng không biết anh ta thừa dịp em không ở nhà vứt mèo đi.”
Cô nói tiếp: “Anh yên tâm, em không đòi mèo lại đâu.”
Câu nói này mới khiến Đường Ngật kiên trì nghe cô kể hết nguyên do đằng sau.
Đường Ngật nắm chặt dây balo mèo: “Hai người ở chung với nhau đúng không? Nếu em muốn nuôi thú cưng thì phải có sự đồng ý của cả hai mới phải. Tự ý quyết định khiến mèo bị tổn thương, em cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”
Từ Tinh Di cười khổ: “Đúng, anh nói đúng. Nhưng mà em không tự ý nuôi, hồi đó anh ta luôn miệng đồng ý… Anh ta lừa em.”
Từ Tinh Di ở chung với bạn trai Hà Hiểu Dũng nửa năm, tầm hai tháng trước cô có đề cập chuyện muốn nuôi một con mèo. Gã không từ chối, còn cười cười nói mình cũng thích mèo.
Thậm chí cuối tuần đó Hà Hiểu Dũng còn mang về một con mèo tam thể nhỏ, thoạt trông chỉ mới chừng một tháng tuổi, vừa cai sữa xong.
Từ Tinh Di vô cùng vui vẻ, mấy ngày đầu cùng chăm mèo với bạn trai rất hài hòa phù hợp. Thái độ của gã giống hệt lời gã nói, rất thích mèo.
Thế nhưng khi hai người nảy sinh nhiều xung đột thì sự kiên trì của Hà Hiểu Dũng cũng ngày càng ít đi, bắt đầu lấy mèo ra uy hiếp cô. Nếu Từ Tinh Di không thỏa hiệp nhận sai thì hắn sẽ ném mèo đi.
Đó cũng là vài lần Đường Ngật nhìn thấy balo mèo dưới sân trước kia.
Lần này hai người lại xảy ra cãi vã vì chút chuyện nhỏ. Từ Tinh Di cảm thấy không phải lỗi của mình, cũng không muốn bị hắn uy hiếp nữa mà vừa hay công ti xếp cô đi công tác nên cô quyết định cho hai bên vài ngày để bình tĩnh lại.
Chẳng ngờ cô vừa đi được một ngày thì Hà Hiểu Dũng đã chụp ảnh balo mèo bị vứt chỏng chơ dưới sân gửi cho cô. Từ Tinh Di ra ngoài công tác không chạy về kịp, tới khi xong việc trở về thì cả mèo lẫn balo đã biến mất.
Hai người cãi nhau một trận lớn, lúc này Hà Hiểu Dũng biết mình đuối lí nên giận dữ xin lỗi cô, dỗ dành cô, còn quỳ xuống nhận sai. Gã nói, chẳng lẽ một con mèo mới nuôi mấy hôm còn quan trọng hơn con người sống sờ sờ à?
Thấy bạn trai không ngừng xin lỗi, Từ Tinh Di vẫn mềm lòng.
Tuy không truy cứu chuyện kia nữa nhưng cô vẫn rất lo lắng cho mèo con, tới chỗ quản lí hỏi xem camera, biết được Đường Ngật ở tầng mười hai đã đưa mèo con về nhà.
Từ Tinh Di tăng ca về muộn nhưng cũng không vội về nhà ngay. Cô phát hiện Đường Ngật hay về trễ nên đứng đây chờ một lát, may mà gặp được.
Cô do dự rất lâu mới lấy hết dũng khí đi gặp Đường Ngật: “Em, em có thể đến chỗ anh thăm nó không?”
Đường Ngật im lặng khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, do em không biết chừng mực, làm phiền anh rồi.”
“Được.”
Từ Tinh Di vừa mừng vừa sợ, không ngờ Đường Ngật sẽ đồng ý. Hai mắt cô rưng rưng, nói cảm ơn không ngừng.
Đường Ngật nghĩ, không phải lỗi của cô, thật ra cô cũng rất thương mèo nhỏ.
Với cả, con người không ai giống ai, có người thích mèo thì cũng sẽ có người không thích. Đường Ngật không thể xen mồm vào mâu thuẫn giữa cô và bạn trai nhưng nếu cô thích mèo nhỏ thì để cô tới thăm nó một chút không phải chuyện gì to tát.
Được Đường Ngật cho phép xong cô cũng bỏ được gánh nặng trong lòng.
Từ đó trở đi, Từ Tinh Di đi làm về thường lấy cớ đi đổ rác xuống tầng đi tới chỗ bồn hoa. Đường Ngật đứng chờ ở đó, cô chơi với mèo con một lát rồi hai người đi hai hướng.
Tối nay Từ Tinh Di về muộn, công việc không mấy thuận lợi. Lúc về đến nhà trông thấy Hà Hiểu Dũng hô tới quát đi thì càng thêm phiền chán, nói ra ngoài đi dạo một lát rồi một mình ra cửa.
Quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, Từ Tinh Di bước vào thang máy rồi nhấn phím số 12.
Vốn định ôm mèo nhỏ xoa dịu tâm trạng một chút nhưng không ngờ mèo con đang ngoan ngoãn đột nhiên xù lông lên rồi còn cào xước tay mình, Từ Tinh Di vội vàng lùi ra sau tránh xa mèo nhỏ.
Đường Ngật vừa lo cô đang bị thương vừa lo cho Phú Quý trông như hoảng sợ trốn trong góc, chần chừ hai giây rồi đi tới ôm Phú Quý vào lòng trước, sốt sắng giải thích: “Phú Quý tiêm, tiêm vắc-xin phòng dại rồi.”
Từ Tinh Di thả lỏng tay, miễn cưỡng cười cười: “Không sao, do em không nên tùy tiện chạm vào nó. Có lẽ nó, nó không còn thích em nữa.”
Cô cắn môi, đi ra cửa: “Muộn rồi mà còn đến gây thêm phiền cho anh, thôi em về đây ạ.”
Đường Ngật ôm mèo nhìn cô đi ra ngoài đóng cửa lại.
Phú Quý vẫn đang xù lông, Đường Ngật có lòng muốn dạy nó không thể tùy tiện cào người khác nhưng không nỡ mắng nó. Nhớ lại dáng vẻ sợ hãi trốn trong góc mới nãy của nó, Đường Ngật bắt đầu thấy hối hận vì đã vội vàng đồng ý với Từ Tinh Di.
Phú Quý vốn đã không giống những con mèo khác rồi, sao cậu lại tùy tiện cho người lạ chạm vào nó chứ? Cho dù là chủ nhân cũ thì cũng là người mang theo chữ ‘cũ’ rồi.
“Xin lỗi nha Phú Quý, là tao không tốt.” Đường Ngật ôm mèo con lên thổi thổi, đặt nó lên vai rồi nhẹ nhàng vuốt lông cho nó.
Thế mà được à? Tôi cho cậu biết, chưa dỗ xong đâu!
La Chú tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Ít nhất đêm nay hắn sẽ không nói chuyện với Đường Ngật!
Một câu cũng không!
Qua hôm sau, Đường Ngật ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh bệnh viện thú y. La Chú lạnh lùng đứng trước mặt cậu, lù lù bất động như một cây bạch dương thẳng tắp.
Đường Ngật cười cười, nghĩ nát óc tìm chủ đề bắt chuyện. Không thể hỏi rảnh hay bận, vậy chỉ có thể nói chuyện khác.
“Ừm, bác sĩ La ơi, sao hôm nay không thấy chị Tiểu Cảo đâu thế?”
La Chú: “… Tôi cho cậu thêm một cơ hội, hỏi lại đi.”
Đường Ngật mím môi, hỏi lại: “Bác sĩ La, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, bận lắm thời gian đâu mà ăn.” La Chú vẫn cứ lạnh lùng nhưng nét mặt đã hòa hoãn đi nhiều. Hắn vừa định nói thêm thì bị người cắt ngang.
“Tiểu Đường à, em sắp chiếm toàn bộ điểm chuyên cần của tụi chị rồi đó!” Tiểu Cảo đi từ tầng hai xuống, xoa bóp hai tay, vẻ mặt đau khổ.
“Tay chị sao thế? Bị cắn nữa ạ?” Đường Ngật lo lắng nhíu mày.
Tiểu Cảo hoạt động khớp tay: “Không phải, nãy chị ôm một em Chihuahua truyền dịch mãi mới xong nên mỏi tay muốn chết luôn.”
Chihuahua người nhỏ nhưng miệng to, mở miệng ra là như cái loa phát thanh, như thể luôn sẵn sàng liều mạng với người ta. Giang hồ gọi là Cọc-huahua.
Mãi mới an ủi được nó nằm im thì đâm kim lại khiến nó phát khùng lên. Nó nhỏ quá, chân bé tí tẹo không thể dán băng keo, hễ dán là lại rớt kim ra mà truyền dịch thì đâu thể để vậy được. Thế nên Tiểu Cảo chỉ có thể kéo ghế lại ngồi ôm chặt Chihuahua tới khi truyền xong.
Cô dời mắt thì đụng phải cái nhìn của La Chú, cười gượng: “Ôi chao, không hiểu sao nay nhiều việc ghê, Tiểu Đường ơi em cứ nói chuyện với bác sĩ La tiếp đi nhé.”
Bấy giờ Đường Ngật mới nhớ ra, nhích người sang bên cạnh: “Bác sĩ La à, anh ngồi xuống đi. Một ngày anh khám cho bao nhiêu động vật nhỏ, chắc là mệt lắm.”
La Chú không khách khí ngồi xuống, quang minh chính đại nhìn cậu.
Nhìn một lúc thì hết giận. Thôi, tha thứ cho cậu ấy.
“Có cừu kìa.”
La Chú nghe không hiểu: “Gì cơ?”
Đường Ngật chỉ tay ra cửa: “Có cừu ở ngoài kia.”
Tuy rằng La Chú có thể chữa heo trâu gà dê nhưng trong thành phố hẳn là không có cừu mới phải chứ. Hắn nhìn theo tay Đường Ngật thì thấy con vật ngoài cửa đúng là hơi giống cừu thật.
Chủ nhân của ‘con cừu’ đẩy cửa dắt ‘cừu’ vào: “Xin chào, Be Be nhà tôi tới tiêm vắc-xin.”
Đường Ngật nhịn không được bật cười.
Lại còn tên là Be Be.
Chờ dắt vào mới thấy rõ nó là một con chó.
La Chú nói: “Đó không phải cừu, là chó Giant.”
Đường Ngật tiếp thu tri thức, gật đầu như gà mổ thóc, xong lại rụt rè hỏi: “Cực quý là đắt cỡ nào thế?”
La Chú lảo đảo, bị vấn đề này đánh gục.
(*) La Chú nói là chó 巨贵, tức là 巨型贵宾犬 Giant Poodle, nhưng mà Đường Ngật không biết nên hiểu 巨贵 thành rất quý, rất đắt.
Đường Ngật vẫn chưa hỏi xong: “Là chỉ có lông màu trắng đắt thôi còn những màu khác thì rẻ hơn hay sao?”
“Ha ha ha ha, bác sĩ La đang nói giống chó Giant Poodle ấy!” Tiểu Cảo cười như điên, “Ha ha ha ha Tiểu Đường à, sao em ngốc thế?”
Sắc mặt Đường Ngật hơi đổi, nụ cười lập tức biến mất nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu biết Tiểu Cảo không có ác ý.
La Chú nhìn thấy hết sự thay đổi của Đường Ngật, hắn không nói gì nhưng âm thầm ghi nhớ trong lòng.
La Chú còn nhớ lần đầu tiên Đường Ngật mang Phú Quý đến khám, nghe thấy câu đùa của hắn thì phản ứng rất kích động. Có vẻ cậu khá nhạy cảm với mấy từ này.
Poodle được Nhan Thanh dẫn đi. Đường Ngật vẫn ngồi nhìn theo nó, trông nó giống cừu thật đấy.
Chuông điện tử vang lên, một người đàn ông trung niên bước vào. Hắn cầm một túi vải xô trên tay, bên trong là một xấp giấy tuyên truyền, không mang theo con vật nào. Vừa bước vào là hắn dáo dác nhìn xung quanh như đang đánh giá gì đó.
La Chú hỏi: “Xin hỏi anh đến có chuyện gì thế?”
Người nọ bước tới vài bước: “Tôi muốn nói chuyện với ông chủ của mấy anh.”
La Chú đáp: “Là tôi đây.”
“Chào anh chào anh, tôi làm nghề mai táng thú cưng, đây là tài liệu quảng cáo của chúng tôi, mời anh xem qua.” Hắn lấy một phần tài liệu trong túi ra, nói tiếp: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi họ Chung.”
“Trung tâm mai táng của chúng tôi đang tổ chức hoạt động mới, combo quần áo tiết kiệm chi phí, gồm cả mộ phần ở nghãi trang sau khi mai táng. Để thú cưng của anh được yên nghỉ, để lòng anh có nơi kí thác. Mấy anh mở bệnh viện thú y hẳn là có nhu cầu về mặt này đúng không, nếu có thì chúng ta có thể nói chuyện vài câu.” Hắn nói xong thì ngồi xuống sô pha, tựa hồ chưa quen lắm nên hơi thiếu tự nhiên.
“Chỗ các anh ngoài mai táng ra còn dịch vụ gì nữa không?” La Chú xem qua phần tài liệu, nhíu mày: “Lấy tro cốt thú cưng làm kim cương?”
Đối phương gật đầu: “Đúng, chúng tôi có dịch vụ này. Lấy tro cốt làm kim cương, khảm trên vàng bạc làm thành đồ trang sức, đây là dịch vụ cao cấp nhất, giá từ mười ngàn tệ trở lên.”
Vương Băng Ngu nghe tiếng chạy ra: “Có trung tâm mai táng tới chỗ chúng ta chào hàng à?”
“Không phải chào hàng mà là mời hợp tác.” Người đàn ông trả lời, đoạn quay sang nói với La Chú: “Rẻ hơn thì có thể làm thành đá quý, một ngàn ba một lượt. Còn một loại nữa là làm thành tượng điêu khắc, loại này thì càng rẻ hơn.”
Vương Băng Ngu hỏi: “Nếu tôi không muốn bỏ tiền thì sao?”
Người nọ nhìn hắn vài giây: “Vậy thì anh chôn trong chậu hoa đi ạ.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]