Chương trước
Chương sau
Ba Đường

Chuyển ngữ: Diên

Trong thư viện tối tăm, đèn trong căn phòng làm việc nhỏ hẹp vẫn sáng. Giám đốc thư viện Lý Huy Vinh đã hơn năm mươi tuổi đẩy cửa ra một khe nhỏ rồi nhìn vào trong.

“Đường Ngật, sao muộn thế này rồi còn ở đây? Không phải nãy tan tầm cháu đã về rồi à?” Lý Huy Vinh thấy rõ người trong phòng là ai thì trực tiếp đi vào.

Đường Ngật dời mắt khỏi máy tính, chào một tiếng ‘Giám đốc Lý’: “Vừa nhận sách mới mà, vẫn chưa sắp xếp xong. Đằng nào cháu cũng rảnh rỗi nên nhập số liệu luôn, nhập xong là mai có thể sắp lên kệ rồi.”

Lý Huy Vinh cười hiền lành: “Chuyện này không cần vội, cứ thong thả. Chúng ta có lịch phân công làm việc mà, cứ theo đó mà làm, không cần tăng ca. Sách để đó cũng đâu có hết hạn sử dụng, nhưng muộn vầy mà còn tăng ca là hại sức khỏe lắm đấy.”

Đường Ngật mím môi gật đầu, quay đầu tiếp tục làm việc. Bấy giờ Lý Huy Vinh mới phát hiện ra có gì đó không đúng. Cảm xúc của cậu không tốt lắm, thay vì nói là tăng ca thì có lẽ cậu đang cố làm việc để dời đi suy nghĩ mới đúng.

Ông lẳng lặng đi tới phía sau Đường Ngật, thấy bảng biểu trên máy tính đã hoàn thành được hơn phân nửa rồi thì lật qua lật lại mấy quyển sách mới mà cậu đã phân loại xong bên cạnh, giọng thoải mái nói: “Làm xong nhiều thế này rồi cơ à? Hiệu suất cao ghê. Không có sai sót nào, cháu làm việc rất cẩn thận, bác yên tâm lắm.”

“Hôm nay sau khi mấy cháu tan ca, bác có đi kiểm tra toàn bộ thư viện thì thấy khu cháu phụ trách được sắp xếp tốt nhất. Bác biết mời cháu tới làm là quyết định đúng đắn mà.”

Bác trai nói liên miên hồi lâu, tay chân cũng không rảnh rỗi, bắt đầu sửa sang lại chồng sách để cho mấy câu kia không quá giả tạo. Đường Ngật gõ phím, thấy bác trai đang bận việc thì vội vàng đi qua phụ giúp.

Lý Huy Vinh cười ha ha: “Ba cháu cứ hồ đồ hoài. Bác còn tưởng ông ấy định sống mơ mơ hồ hồ như thế đến hết đời. Chẳng ngờ lại gửi cháu tới đây làm việc, bác thấy làm thế quả là đúng đắn. Cháu vừa chịu khó vừa hiểu chuyện, tuyển được thêm vài người như cháu mới tốt.”

Đường Ngật yên lặng nghe, tâm trạng dần dần tốt lên. Cậu cũng giỏi giang, có thể làm tốt rất nhiều việc.

“Rồi rồi, cháu xem mấy giờ rồi này? Về nghỉ ngơi đi. Buổi tối ngủ không ngon, mai đi làm ngủ gà ngủ gật thì đêm nay thành công cốc rồi.” Lý Huy Vinh khua tay đẩy Đường Ngật ra ngoài.

Đường Ngật vội vàng nói: “Để cháu tắt máy tính đã.”

“Nhanh lên nhanh lên, bác cũng phải về đi ngủ đây.” Lý Huy Vinh nói xong thì ngáp một cái.

Nhìn theo bóng Đường Ngật rời khỏi thư viện, Lý Huy Vinh lấy điện thoại đang rung ra nghe máy: “Ông Đường à… về rồi, mới vừa về đấy. Coi ông nói gì kìa, có phải tôi bắt nó tăng ca đâu… Tôi đồng ý với ông không cho nó làm mấy việc đó, nhưng mà tự nó muốn làm thì ai mà ngăn được chứ? Nói lại, ông cho là nó không làm được gì hết thật đấy hả?”

Bên kia điện thoại nói bô bô gì đó, Lý Huy Vinh dửng dưng như không ngoáy lỗ tai: “Biết rồi, sau này tôi sẽ nhắc nhở nó tan làm đúng giờ. Ăn cơm? Ông mời khách thì chắc chắn tôi phải đi rồi. Ừ, thế nhé, chắc nó cũng sắp về tới nhà rồi đấy.”

Đứng trước cửa nhà, Đường Ngật hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười. Lát nữa gặp Phú Quý thì không thể trưng ra mặt mày ủ rũ được, động vật nhỏ có thể nhạy cảm nhận ra tâm trạng của chủ nhân, cậu phải vui lên mới được.

Lấy chìa khóa ra mở cửa, Đường Ngật nhìn qua thì thấy người ngồi trên ghế sô pha lanh lẹ quẳng mèo qua một đầu khác rồi chắp tay sau lưng đứng dậy, rặt một vẻ muốn giữ khoảng cách với mèo con.

La Chú trong thân thể mèo con trông thấy Đường Ngật bình yên trở về cuối cùng cũng yên lòng.

Đường Ngật kinh ngạc: “Ba, sao ba lại tới đây?”

La Chú nheo mắt, hóa ra là ba Đường Ngật thật.

Đồng chí ba Đường hừ một tiếng, lên án: “Con không biết con mèo này của con đã làm gì đâu! Ở nhà chỉ biết phá phách, không thể nuôi, tuyệt đối không thể nuôi!”

La Chú đờ đẫn nhìn người còn lại trong nhà: bác ơi, bác giả vờ gì thế? Mới nãy bác đâu phải như này.

Trước khi Đường Ngật về nhà, La Chú thấy có người lạ vào nhà nên vội vàng trốn xuống gầm sô pha. Xui là vẫn bị phát hiện nhanh chóng, người nọ ôm hắn từ dưới sô pha lên.

Ngoài dự đoán của hắn, đối phương là một bác trai tóc bạc. Ông xách hắn lên bằng một tay, quan sát tường tận hồi lâu như đang đánh giá giá trị của mèo con. La Chú thu hồi móng vuốt, không dám manh động.



“Ôi chao, sao lại lượm một con mèo mắt lác về chứ.” Người nọ khoát tay thả hắn lên sô pha, nói: “Mày đừng sợ, không cần trốn, không ai làm hại mày đâu.”

Nói xong thì ông quay người đi lấy mấy tờ giấy lót tay rồi dựng thùng rác dậy, hốt mấy sản phẩm của mèo con bỏ vào thùng rác. Đoạn, đi vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà ra lau sàn từ trong ra ngoài, tiện tay lượm mấy đồ vật rớt xuống đất lên.

Dọn dẹp đại khái một vòng xong xuôi, ông tìm được một cái xẻng xúc cát mèo bèn cầm nó đi tới ngồi xổm cạnh hộp cát mèo bắt đầu tìm kho báu.

Tiếc là kì vọng của ông không nhận được hồi đáp, xúc ngược xúc xuôi mà không xúc được gì. Ông thất vọng trả xẻng về lại chỗ cũ rồi ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi.

Mới đầu ông còn duy trì khoảng cách với La Chú, chỉ nghiêng đầu nhìn ngắm mèo nhỏ từ xa. Một lát sau, ông chống tay lên sô pha nhích người vào trong một chút. Bàn tay chống ghế hơi động đậy, có vẻ như ông đang nhẫn nhịn gì đó.

Sau đó, ông nhanh chóng thò tay chạm nhẹ lên đầu mèo con. La Chú lập tức phản xạ có điều kiện cong lưng xù lông lên.

Phản ứng này khiến người kia cười rộ lên, đưa tay ôm lấy mèo nhỏ.

“Tiểu Đường là chủ nhân của mày đấy, mày có biết không?” Ông cười hì hì, “Tao là ba của chủ nhân mày đó, còn cao hơn chủ nhân của mày một cấp, mày phải nghe lời tao, biết chưa?”

La Chú không biết, hắn chỉ là một con mèo con nhỏ.

Nhưng hắn biết hắn không thể cào người, huống chi người này vô cùng có khả năng thực sự là ba Đường Ngật.

Chộp được mèo nhỏ vào tay xong, thừa dịp bốn về vắng lặng, ba Đường không chút kiêng kị trực tiếp xoa đầu mèo con, thỉnh thoảng còn bóp bóp sau gáy rồi cười khúc khích.

Ấy vậy mà Đường Ngật vừa mở cửa là ông lập tức quẳng mèo qua một bên, phảng phất như người vừa sờ mèo hăng say không phải ông, ông chỉ là một người cha nghiêm khắc thôi.

“Con được quá nhỉ, còn nuôi mèo cơ đấy! Mèo này có gì hay chứ? Còn không đẹp, có chậu cát mèo mà còn đi bậy ra ngoài, đây mà là mèo à? Đây là tổ tông thì có!”

Ba Đường khoanh một tay sau lưng, tay kia chỉ chỉ trỏ trỏ: “Đây là con mèo phá phách nhất mà ba từng thấy!”

Đường Ngật ôm mèo nhỏ lên đùi mình, cúi đầu nghe dạy bảo nhưng lại vươn tay bịt tai mèo nhỏ lại, che chở cho nó. Mèo con sẽ không nghe được mấy lời đó đâu.

Ba Đường la mắng dông dài hồi lâu, thấy Đường Ngật cúi đầu không đáp câu nào, dáng vẻ tủi thân oan ức vô cùng thì biết là cậu không nghe lọt tai câu nào. Ông nhịn không được mà mềm lòng, quay người tự đi rót nước cho mình.

Đường Ngật nhân cơ hội nói lảng sang chuyện khác: “Ba ơi, ba đến thăm con à?”

“Chứ sao, mẹ con sợ con ăn uống không tốt, bảo ba mang đồ ăn bà ấy làm tới cho con.” Ba Đường thả cốc nước xuống, mở túi đồ mình mang đến ra, “Trong này có hai hộp, một cái là đồ tươi sống, không thể để lâu quá, phải ăn hết trong ngày mai. Hộp kia là dưa muối với cả thịt kho, có thể để tủ lạnh thêm hai ngày nhưng cũng không được để quá một tuần, ăn nhanh lên đấy.”

Đường Ngật nhìn hai hộp cơm, nhanh nhẹn nói cảm ơn ba mẹ.

Ba Đường quan sát xung quanh lần nữa, ngẫm lại hẳn là không quên gì rồi mới nói: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, ba về đây.”

“Vâng, chào ba.” Đường Ngật ôm mèo nhỏ, máy móc bước theo sau ba cậu, tiễn ông ra tới cửa.

“Cái thằng này, không mời ba ở lại!” Ba Đường nhìn nhìn mèo con trong lòng cậu. Đường Ngật dè chừng ông, giấu mèo ra sau lưng.

Ba Đường không vui: “Ba con là người xấu à? Chẳng lẽ ba còn làm hại mèo của con được à?”

Ngẫm lại thấy cũng đúng, Đường Ngật không giấu mèo nữa.

Chuyến này của ba Đường tới đưa đồ ăn, quét dọn vệ sinh, tặng thêm một đống lời vô nghĩa, hài lòng đi về.



Tuy Đường Ngật ở chung thành phố với ba mẹ nhưng lại không chung một khu. Chỗ làm việc cách nhà xa quá, cậu chỉ có thể thuê một căn ở gần đó. Từ đây về nhà mất hai giờ, đi đi về về mất một buổi rồi.

Đường Ngật say xe, ba mẹ thẳng thắn bảo cậu nếu không được nghỉ nhiều hơn hai ngày thì không cần về. Ấy nhưng hai người vẫn rất nhớ cậu nên thỉnh thoảng sẽ tự mình tới thăm cậu một lát.

Được an ủi ở thư viện, về nhà còn được gặp ba nên Đường Ngật đã quên đi khó chịu ban ngày. Cậu ôm mèo nhỏ xoa xoa hai cái, nhớ ra còn có nhiệm vụ hàng ngày chưa làm bèn đi vào trong bật máy tính lên.

Mèo nhỏ không có yêu thích gì đặc biệt ngoài việc xem bài giảng trực tuyến mà La Chú gửi cho Đường Ngật xem. Tối nào cậu cũng mở ra cho mèo con xem, nó nghiêm túc nhìn màn hình không chớp mắt, cứ như đang nghe giảng thật.

Lạ là đêm nay giáo sư đầu hói vẫn hăng say giảng bài nhưng mèo con lại không xem mà cứ nhìn Đường Ngật chăm chú, khiến cậu không hiểu ra sao.

Đường Ngật nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Tập này không hay hả? Tao đổi cái khác cho mày nha?”

La Chú meo một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ tay cậu.

Đường Ngật ngáp một cái, hai mắt hơi díp lại: “Mày không muốn xem hả? Vậy chúng ta đi ngủ nhé.”

Nếu lời mời này không phát tới khi hắn ở trạng thái bây giờ thì tốt rồi.

La Chú không thể hiểu nổi. Vì sao hắn lại biến thành một con mèo chứ?

Cảm giác bất đắc dĩ ảo não ấy không kéo dài lâu. Nói đúng hơn là khi nhìn thấy Đường Ngật nằm ngủ trên giường thì La Chú đột nhiên cảm thấy nảy sinh mấy cảm xúc ấy với một chuyện đã phát sinh rất vô nghĩa.

Vì thế nên hắn quyết định làm một số chuyện có ý nghĩa.

La Chú lặng lẽ nhảy lên giường, đặt hai chân trước lên người Đường Ngật, không gây ra sự chú ý nào.

Hắn to gan hơn chút, nằm nhoài lên ngực Đường Ngật, vui vẻ đắc ý quan sát khuôn mặt của Đường Ngật lúc ngủ ở khoảng cách gần.

Đường Ngật lúc ngủ rất ngoan, không cự quậy lung tung, hô hấp đều đều. Không khí phả ra từ hai mũi thổi tới tai mèo, La Chú không khống chế được mà run run hai tai theo nhịp thở của cậu.

Lát sau, La Chú từ bỏ vị trí tuyệt hảo mới nãy, rón rén bò lên gối, nằm xuống sát bên đầu Đường Ngật.

Ngủ ngon.

Đã hai ngày liên tiếp Đường Ngật không tới bệnh viện thú y, mặc dù biết là buổi tối có thể gặp cậu nhưng La Chú vẫn cảm thấy mất mát gì đó.

Hắn đi tới trước quầy tiếp tân tìm Tiểu Cảo: “Em cho anh nick wechat của Đường Ngật đi.”

Tiểu Cảo hiểu ý ngay, lấy điện thoại ra giới thiệu bạn bè: “Bác sĩ La, anh phải an ủi Tiểu Đường thật tốt nha.”

Câu ‘Không cần em nhắc’ đến bên miệng lại đổi thành: “Anh biết rồi.”

Đến năm giờ hơn La Chú mới nhận được thông báo chấp nhận lời mời kết bạn, hắn đã thành bạn bè với Đường Ngật.

Một viên Đường: Chào bác sĩ La.

Khách khí quá, La Chú nghĩ.

Một gốc cây: Không phải trước đây cậu vẫn gọi tôi là Bảo Bảo à?

Đường Ngật nhìn thấy tin nhắn kia, sợ đến mức suýt thì làm rơi điện thoại. Cậu gan to bằng trời gọi bác sĩ La là Bảo Bảo khi nào chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.