Không biết Từ Dư đã uống bao nhiêu rượu, giờ phút này cả người đều mất ý thức, ngủ thiếp ở trên giường.
Áo vải lanh sáng màu mà cậu đang mặc dính đầy vết rượu đỏ thẫm, Chu Bùi đi đến mép giường, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Từ Dư.
Từ Dư nhìn trưởng thành hẳn ra, khuôn mặt xinh đẹp lại mỏng manh khi còn thiếu niên giờ như được họa sĩ thêm vài nét bút, càng ngày càng đậm, trở nên thâm thúy đĩnh bạt, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, cái loại nhan sắc này dù trải qua bao lâu, vẫn như cũ hấp dẫn người nhìn, khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Bùi chưa bao giờ cảm thấy mình là loại người tham luyến ngoại hình, nhưng sau khi rời khỏi Từ Dư, trong số những người hoặc muốn hoặc không muốn theo đuổi anh, muốn kết giao với anh, anh không tự chủ được, đem so sánh với Từ Dư, hầu hết đều mờ nhạt.
Nên nói như thế nào?
Từ Dư đại khái là chiếc hộp Pandora của anh, bị anh đặt vào nơi sâu nhất trong kí ức, đặt đúng chỗ nhưng không dám mở ra.
Nhưng hiện tại, Chu Bùi cúi đầu, nhìn Từ Dư, tầm mắt xẹt qua khuôn mặt đỏ ửng của cậu, ngón tay không khỏi run lên.
Đột nhiên, Từ Dư trở mình, nắm lấy cánh tay Chu Bùi, thấp giọng nói: "Thầy, em nóng quá."
Chu Bùi chỉ cảm thấy nơi bị Từ Dư bắt lấy như bị lửa đốt, anh đột ngột hất tay ra, lui về phía sau, Từ Dư mở to hai mắt, mê mê hoặc hoặc nhìn anh, quanh viền mắt đều là màu hồng. Cậu dường như thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-meo-bi-bo-roi/410164/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.