"Nhưng...... Cho dù cậu trưởng thành, cũng đâu có liên quan tới tôi?" Chu Bùi nghiêm túc mà nhìn Từ Dư, anh nhìn sắc mặt Từ Dư càng trắng hơn, cho đến khi tia huyết sắc cuối cùng rút đi, anh nhẹ giọng nói: "Sự việc năm đó, dù cho cậu có trưởng thành hay chưa, cậu vẫn như cũ làm tổn thương tôi, tôi không nghĩ đến việc tha thứ cho cậu, không liên quan đến việc cậu có trưởng thành hay không."
Đó là điều cuối cùng Chu Bùi nói với Từ Dư trong chuyến đi đó. Tối hôm đó, Từ Dư loạng choạng rời khỏi phòng Chu Bùi, biểu tình rất là cô đơn.
Chu Bùi tự mình mở cửa cho cậu, nhìn cậu rời đi, anh định nói với Từ Dư, đừng tới tìm mình nữa, nhưng câu nói kia đến cuối cùng lại nghẹn ở trong cổ họng, anh thở dài, chậm rãi đóng cửa lại, lưng đè lên ván cửa, đầu mơ màng trướng trướng, bên tai dường như có tiếng rên rĩ ầm ĩ.
Chu Bùi rất mệt, không phải thân thể mệt, mà là trong lòng mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, rồi lại không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt sắp khóc của Từ Dư.
Anh cảm thấy chán ghét chính mình như thế này, anh ghét nhất là dây dưa không rõ cảm giác sai lầm, dù có ăn năn hối cải thì quá khứ cũng không thể trở về như lúc ban đầu, anh không muốn quay đầu lại.
Trong những ngày du lịch tiếp theo, anh không gặp lại Từ Dư, Chu Bùi thanh tĩnh chơi vài ngày, rồi sau đó từ Iceland đến Phần Lan, ở lại đó hai ngày, mới khởi hành về nước.
Về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-meo-bi-bo-roi/410165/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.