“Anh biết đó, chuyện chúng ta làm trên đảo này chỉ vì muốn giải quyết nhu cầu sinh lý của đối phương mà thôi, không hề có ý nghĩa nào khác.” Vẻ mặt Chung Hi ung dung lên tiếng.
Giang Khác Chi bỗng chốc trầm mặc trong giây lát, lặp lại: “Không hề có ý nghĩa nào khác.”
“Hiện tại chúng ta cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra ngoài, giống như anh nói, đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, không ngại thêm mấy lần nữa, không phải sao?”
Giang Khác Chi quan sát đôi môi cô vừa khép vừa mở anh muốn lên tiếng bảo rằng “Cô nói không đúng.”
Thế mà anh chỉ đang chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Anh biết rằng sự yên lặng của anh chính là thừa nhận, Chung Hi cũng ngầm hiểu điều đó.
Như cánh Giang Khác Chi tin chắc bản thân đang đưa ra lựa chọn sai lầm, rằng nhất định anh sẽ hối hận.
Trên thực tế, anh đã bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.
Chung Hi mang viên đá lót dưới mông sang ngồi bên cạnh anh.
“Chúng ta làm một bản thỏa thuận đi.”
Giang Khác Chi nhìn lên gương mặt tràn đầy năng lượng của cô nghĩ lại lúc bản thân ngồi ở nhà ăn sẽ thỉnh thoảng đụng phải Chung Hi, đối diện thường là khách hàng của cô, ánh mắt cô lúc ấy thật giống với bây giờ, giống như thợ săn đang đùa cợt con mồi rồi sau đó sẽ sớm kết thúc trò chơi mà chính cô là người chiến thắng.
“Chuyện chia tay người yêu đối với anh chắc không khó khăn gì đâu ha?” Mặt cô vẫn cứ thản nhiên như vậy hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641661/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.