Giang Khác Chi không hề quay lại hướng gần hang động mà lại đi đến bên bờ biển.
“Chúng ta không quay về chỗ nhóm lửa để ngủ à?” Chung Hi hỏi.
Giang Khác Chi lấy hột quẹt từ trong túi ra, Chung Hi liền xem đi xem lại vật dụng của mình, hèn gì cô tìm hai ngày nay rồi mà vẫn không thấy đâu.
“Không cháy hết một đêm được đâu, chăn để ở đây, hông khô quần áo trên người xong thì quay về.” Anh nói.
Thật ra Chung Hi cảm thấy không sao cả, gió tối nay cũng không lạnh như hôm qua, lỡ cháy lan đến lều phải làm sao? Thế là cô gật đầu không đợi Giang Khác Chi kịp làm gì cô liền lấy vài hòn đá nhúng vào nước biển rửa sạch sẽ sau đó đặt tấm thảm lên trên.
Giang Khác Chi thử vài lần cuối cùng cũng đống gỗ khô kia cũng cháy.
Chung Hi đá hai viên đá lăn tới.
“Ngồi lên đây đi.”
Giang Khác Chi trầm giọng lên tiếng: “Cảm ơn.”
Nói xong, hai người lẳng lặng ngồi đó cũng không nói gì thêm.
Một lát sau, Chung Hi nhìn về mặt biển xa xăm không chút gợn sóng bỗng chốc lên tiếng.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Giang Khác Chi sững sờ hết mấy giây, lặp lại lời cô: “Nghĩ gì?”
Chung Hi vẫn không nhịn được hỏi: “Anh xem ra trông khá bình tĩnh nhỉ, có vẻ như đã thích ứng được rồi.” Ý là đã quen làm những chuyện đó với cô rồi.
Trên mặt Giang Khác Chi không có cảm xúc gì.
“Cô không bình thường được hả?” Sắc mặt anh không chút thay đổi hỏi cô.
Chung Hi chỉ cảm thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641660/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.