Trong màn đêm tĩnh mịch, Chung Hi ngồi xổm trên bờ biển mà rửa sạch sẽ chất nhầy còn dính lại giữa hai chân cô, dâm dịch cứ dinh dính càng có tẩy rửa hơn.
Giang Khác Chi lẳng lặng đứng sau lưng đợi cô, yên như tượng không nói lời nào cả.
Chung Hi nhớ lại vẻ mặt lúc anh vừa nghe cô nói câu ban nãy, dáng vẻ cứ như bị bắt làm gái điếm vậy, làm như cô ép anh phải lau không bằng.
“Anh thật sự là đã nghĩ nhiều rồi.” Chung Hi vừa chà chà rửa rửa trong miệng vừa làu bàu: “Cả ngày dùng nước biển để chà rửa, cũng không biết có ướp bản thân thành muối luôn không nữa.”
Giang Khác Chi nghe cô nói vậy, đang muốn trả lời lại gì đó nhưng đột nhiên sau lưng lại truyền đến âm thanh rầm rầm.
Tiếng động này vang lên trong màn đêm không khỏi làm cho Chung Hi hoảng sợ.
Cô quay người lại nhìn, sâu thẳm trong đôi mắt của Giang Khác Chi cũng đang nhìn về phía cô.
Anh mở lời: “Chắc là cái giá áo bị gãy, tôi đi xem sao, cô…”
“Tôi cùng đi với anh.” Chung Hi luống cuống tay chân lau sạch phần nước trên đùi, nhanh chóng đứng dậy.
Cô liền mặc vội chiếc đầm cô đặt bên bờ biển vừa nãy đi theo Giang Khác Chi, quần áo hình như có chổ bị dính nước nên hơi ẩm ướt một chút.
Hai người đi đến gần xem thì thấy đinh vít mà Giang Khác Chi tìm kiếm được trên thuyền đã bị lỏng ra, hơn nữa hai ngày nay gió thổi không nhẹ nên móc áo cũng rơi ra.
Chung Hi nghĩ, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hieu-ung-cau-treo/641659/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.