Đúng như kế hoạch của Tịch Đình Kiên,tối hôm nay Phương Uyển Như đi tiếp khách cùng với Tịch Duy An.Cô ăn mặc khá quyến rũ, vừa bước vào đã có người còn nghĩ cô chính là vợ của anh.
Nhưng Tịch Duy An từ trước đến giờ nổi tiếng không quan tâm ai đi chung hoặc có thân phận như thế nào, không muốn giải thích với bất kỳ ai.Vậy mà hôm nay khi nghe có người hiểu lầm,anh đã lập tức lên tiếng giới thiệu cô ta với những người ở đây.
"Cô gái này không phải vợ của tôi, cô ấy tên Phương Uyển Như, là thư ký của tôi thì hôm nay tôi đã cho ở nhà rồi!"
Anh lắc nhẹ ly rượu trong tay, lắc đầu cười nói tiếp.
"Các người cũng hiểu tính của tôi.Với tính cách của Tịch Duy An này, tôi có nên để người phụ nữ của tôi đi đến chỗ phức tạp này không? Cô ấy mà đến đây, tôi lại không thể nào tập trung bàn công việc với mọi người".
Mọi người nghe anh nói xong liền cười ha ha, đánh giá anh là một người đàn ông có chút gia trưởng, nhưng lại rất yêu vợ của mình.
Ngay sau đó tất cả mọi người liền đi vào bàn công việc.
Cả quá trình, Tịch Duy An không hề quan tâm đến Phương Uyển Như, đến một ánh nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta dù chỉ là một lần.Thứ khiến anh để ý lúc này lại chính là chiếc điện thoại trên tay của anh, thật ra anh không hề chờ điện thoại hay tin nhắn từ Chung Linh, vì anh đã báo cáo về việc đi gặp khách hàng đêm nay cho cô nghe. Mà là do hiện giờ trên chiếc điện thoại của anh, hình nền đại diện chính là ảnh của Chung Linh, tấm hình anh chỉ vừa chụp sáng nay,khi cô đang ăn,trông rất đáng yêu,cho nên anh đã ngay lập tức cài làm hình nền điện thoại, không những vậy còn có cả laptop,anh cũng thay bằng ảnh của cô.
Thời gian trôi qua, Phương Uyển Như càng trở nên bực bội.Cô đang định đi ra phòng nhà vệ sinh, nhưng khi còn chưa kịp đến, cô đã gặp một người.
"Tôi đã sắp xếp xong hết rồi, cô vào đó đưa ly nước này cho Tịch Duy An."
Phương Uyển Như thất kinh nhìn người trước mặt mình.
Là Tịch Đình Kiên.
Anh ta với trang phục là người phục vụ, nhưng lại đeo trên mặt của mình một chiếc khẩu trang.
"Tôi sẽ làm sao để cho anh ta uống?" Phương Uyển Như cảm thấy Tịch Duy An dạo này luôn đề cao cảnh giác với cô, không biết lần này liệu anh ta có nghi ngờ không?
Tịch Đình Kiên đoán ngay người phụ nữ này chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, không muốn ra tay làm bất cứ điều gì.
Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo,anh nhìn cô ta lên giọng cảnh cáo.
"Nếu cô không muốn.... Thì tôi thay người khác vậy".
Phương Uyển Như nghe xong, gương mặt hốt hoảng vội níu lấy tay anh.
"Để tôi làm.... Tôi có cách cho anh ta uống".
Tịch Đình Kiên hừ lạnh.
"Cái này cô nói đấy....Được rồi,xong việc tôi sẽ đến đón cô".
Sau khi Tịch Đình Kiên rời khỏi, Phương Uyển Như mới cầm lấy đi nước, quay trở lại căn phòng.Lúc nãy cô không hề gạt Tịch Đình Kiên, cô đã có kế hoạch để cho Tịch Duy An uống được ly nước này.
Chung Linh trở về nhà với tâm trạng rất vui vẻ.Bởi vì hôm nay cô đã có kết quả chính xác mình đã mang thai.
Cô muốn báo tin này cho anh đầu tiên.
Biết được tối nay anh có buổi tiếp khách, cô đã suy nghĩ tạo một sự bất ngờ dành cho anh.Cho nên cô đã trang trí căn phòng của hai người bằng rất nhiều nến đèn cầy,tạo một không gian đầy lãng mạn.
Sau đó cô lấy tờ giấy kết quả rồi đặt nó trên giường, rồi rắc những cành hoa hồng bên ngoài tạo thành hình trái tim.
Chung Linh phấn khởi trang trí được một lúc, thì lúc này có người tự tiện mở phòng cô rồi ngang nhiên đi vào.
"Wow ... Cái gì đây? Em gái của tôi đang định bày trò xin lỗi chồng của em sao?"
Chung Linh nghe thấy giọng nói của Thẩm Tư Niệm, liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô ta
Cô đứng dậy bước đến trước mặt cô ta,lạnh lùng hỏi.
"Ai cho phép cô vào phòng của tôi".
Thẩm Tư Niệm tặc lưỡi, cô đưa tay véo nhẹ má của Chung Linh.
"Không được ăn nói với chị gái của em như vậy? Chị vào chỉ là xem em bị cái tên đó đối xử ra sao thôi?"
Chung Linh rùng mình với thái độ tự nhiên đối tốt với cô của cô ta.
Mặt trời mọc hướng tây sao?
Thẩm Tư Niệm thu lại dáng vẻ của mình, cô nghiêm túc nhìn Chung Linh.
"Đừng hạ thấp bản thân mình, Tịch Duy An không xứng đáng để nhận được những thứ này".
"Cô nói vậy là sao? Tại sao lại nói anh ấy không xứng?" Chung Linh chợt nhíu mày lại,ánh mắt lộ vẻ sự đa nghi trong lòng.
Thẩm Tư Niệm nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, bây giờ cô mới cảm nhận được lời của mẹ mình khi nói về Chung Linh.Quả nhiên cô gái này rất cứng đầu, luôn tin tưởng vào những gì mình thấy hơn là nghe người khác nói.
Thấy Thẩm Tư Niệm không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào mình,Chung Linh bất chợt lên tiếng.
"Cô không cần phải chia rẽ chúng tôi nữa.Hai chúng tôi đã làm lành với nhau rồi,anh ấy còn nói chuyện tôi làm không có đáng kể gì cả, đó là quá khứ.Miễn hiện tại bây giờ chúng tôi vẫn yêu nhau và đã là vợ chồng của nhau, mấy chuyện khác không cần nhắc đến".
Nhìn dáng vẻ của Chung Linh đang vui vẻ như thế này, cô cũng đoán ra Tịch Duy An đối với Chung Linh rất là quan trọng.
Nhưng.
Đương nhiên tên Tịch Duy An sẽ xem chuyện đó không hề quan trọng,vì chuyện anh ta làm còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.
Khi Thẩm Tư Niệm còn đang định nói gì nữa, thì chuông điện thoại của Chung Linh bất ngờ vang lên.
Cô nhanh chóng bước đến cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình chưa đầy một giây, cô đã bắt máy ngay
"Alo, Thiếu Tiên...Anh gọi em có gì không?"
Giọng nói đầu giây bên kia của Hoắc Thiếu Tiên có chút hốt hoảng.
"Chung Linh! Em mau đến đây,Duy An gặp chuyện rồi!"
"Gì cơ?"
Chung Linh vội cúp máy,ngay sau đó cô thu dọn lại đồ đạc còn tấm giấy kết
quả khám thai cô cũng để vào túi xách của mình.
Thấy Chung Linh có phần hối hả, Thẩm Tư Niệm liền hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu, cô đừng quan tâm" .
Dứt lời,Chung Linh xông thẳng ra khỏi nhà.
Thẩm Tư Niệm trong lòng nảy sinh nghi ngờ, liền điện thoại cho Tịch Đình Kiên.Nhưng điện thoại anh hoàn toàn đã tắt máy
Không hiểu sao trong lòng cô lại nghĩ đến rất có thể chuyện này liên quan đến Tịch Đình Kiên.
Nhận được tin,Chung Linh tức tốc chạy đến khách sạn năm sao,nơi mà Hoắc Thiếu Tiên đã gửi cho cô.
"Thiếu Tiên! Anh nói như vậy là sao,Duy An bị Phương Uyển Như đánh thuốc ?" Giọng Chung Linh gấp gáp, vừa đến nơi cô đã không nhịn được liền truy hỏi anh.
Sắc mặt Hoắc Thiếu Tiên tràn đầy lạnh lẽo,anh nắm lấy tay cô vừa đi vào trong vừa nói.
"Chuyện này anh cũng không rõ.Nhưng nghe nói Tịch Duy An vừa mới uống ly nước mà Phương Uyển Như đã đưa cho anh ta, thì nhanh chóng mất đi ý thức.Ngay sau đó thì bị người của cô ta dẫn đi đến đây".
"Nhưng tại sao anh biết .... Với lại những đối tác của anh ấy chẳng lẽ lại để cô ta đưa Duy An đi?" Chung Linh thật không thể tin một người như Phương Uyển Như lại có thể làm ra một chuyện xấu xa như thế này.
Hoắc Thiếu Tiên và Chung Linh bước vào thang máy,anh đưa tay bấm vào tầng tám,sau đó mới quay đầu lại nhìn cô, trả lời ngắn gọn.
"Có một người trong nhà họ Tịch đã ra mặt muốn đưa Duy An về.Tất nhiên họ không thể nào từ chối được".
"Sao chứ? Là ai?"
-"Ting"
Chung Linh còn chưa nghe anh trả lời, thì cánh cửa thang máy đã nhanh chóng mở ra.
Hoắc Thiếu Tiên vội vàng nắm lấy tay Chung Linh đến căn phòng 1030.
"Anh nghĩ em có cách để cứu chồng của mình,em vào đó một mình đi....
"Nhưng..."
"Yên tâm,anh sẽ ở đây chờ đợi em.Phương Uyển Như chỉ cần làm gì em,anh sẽ không tha cho cô ta".
Nói rồi,anh đặt vào tay cô thẻ chìa khoá phòng của khách sạn, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
Chung Linh nhìn bóng lưng của anh, trong lòng có chút hoài nghi.Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau, cô thu lại suy nghĩ trong đầu.
Cơn tức giận bắt đầu phúng trào lên,ánh mắt lộ ra vẻ ghen tuông của một người vợ.
Cô không suy nghĩ gì nữa, liền mở cửa phòng ra.
Trong phòng mang một màu u tối ngập tràn, cô nghe được tiếng nói của Phương Uyển Như.
"Tịch Duy An! Hôm nay tôi sẽ cho anh sung sướng.Để xem,tôi và vợ của anh,ai là người sẽ làm cho anh say mê hơn.... Đêm nay anh là của tôi".
Khoảnh khắc Chung Linh nhìn thấy Phương Uyển Như, chính là cô ta đang bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quắn một chiếc khăn.Còn phần Tịch Duy An,anh vẫn còn giữ nguyên bộ đồ vest trên người và đã bất tỉnh trên giường.
Cô nhìn thấy Phương Uyển Như đang từng bước trèo lên giường, cô ta nhanh chóng cởi quần áo của anh trong dáng vẻ gấp gáp.
Thấy vậy,Chung Linh nhếch môi cười nhẹ,đứng nhựa ngươi vào tượng,hai tay chợt khoanh trước ngực,ánh mắt quan sát cô ta cởi đồ chồng cô cho đến khi anh chỉ còn mang trên mình một chiếc quần lót.
Lúc này cô mới chợt cất tiếng.
"Cướp chồng người khác vui vẻ lắm đúng không?"
Phương Uyển Như giật bắn mình, nét mặt hốt hoảng quay đầu ra nhìn cô.
Bờ môi cô ta run rẩy, nhìn cô lắp bắp hỏi.
"Sao.... Cô vào đây được.... Tại sao cô biết chúng tôi đang ở đây?"
-"Chát"
Chung Linh từng bước đi đến trước mặt cô ta, không nói một lời nào cô liền tặng cho cô ta một cái tát thật lớn vào mặt.
Phương Uyển Như tức giận đưa tay ôm lấy má,phẫn nộ nói.
"Cô dám đánh tôi?"
"Cô nghĩ cô là ai mà tôi không dám tát, muốn ngủ với chồng của tôi thì cũng phải cảm nhận những thứ mà chính thất như tôi làm với cô".
Cơn thịnh nộ trong lòng của Chung Linh hiện lên một cách rõ rệt, cô đưa tay nắm lấy tóc của cô ta, rồi sau đó kéo đi vào phòng tắm.
Phương Uyển Như đau đớn hét lên,hai tay níu lấy tay của Chung Linh.
"Cô mau buông tôi ra...Thả ra mau, có biết tôi là ai không?"
Chung Linh kéo Phương Uyển Như đến vòi sen, liền cao giọng
"Thân phận của cô là ai,có cao bằng tôi không? Phu nhân của Chủ Tịch, chẳng phải cô bày ra kế hoạch này, cũng đang nhắm đến vị trí bây giờ của tôi sao?"
Nói rồi, cô lập tức mở vòi sen.Cả người Phương Uyển Như nhanh chóng bị nước làm cho ướt sủng, tiếng hét cô ta càng lúc càng lớn, giống như cô ta đang muốn Tịch Duy An vào cứu.Nhưng lại quên rằng,anh đã bị cô ta bỏ thuốc.
Chung Linh nhìn cô ta, nghiến răng nói.
"Muốn lên giường với chồng tôi sao? Cô không có cửa, cái loại người phụ nữ rẻ tiền như cô không xứng đáng đụng vào một sợi tóc của chồng tôi.Cô thèm khát đàn ông đến như vậy sao? Vậy tôi sẽ cho cô nếm mùi vị đó là như thế nào?"
Dứt lời, Chung Linh lấy ra từ trong túi áo khoác của mình một lọ mùi hương,ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Cô có biết chuyên ngành của tôi là chế tạo mùi hương không? Vừa có lợi, nhưng cũng có hại.Cô đã nghe mùi hương có thể giết chết người không?"
Phương Uyển Như sợ hãi, không do dự liền cầu xin cô.
"Chung Linh! Đừng mà.... tôi sai rồi, cô đừng làm hại tôi"
Nhìn lọ hương trên tay Chung Linh, Phương Uyển Như mới chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Tịch Đình Kiên, là không nên chọc giận Chung Linh, cô ấy là nhà điều chế hương, rất có thể sẽ trả đũa cô bằng hương thơm và cách giải chỉ có cô ấy biết.Nếu như lần này, Chung Linh đổ thứ đó lên người cô thì sẽ như thế nào, nó có phá hủy dung nhan của cô không?
Chung Linh cười lạnh.
"Sao thế? Cô sợ sao.... Nhưng tôi thì không bao giờ bỏ qua cho loại người muốn cướp chồng tôi như cô".
"Nhưng tôi chưa làm gì anh ta....Chung Linh, cô hãy nghĩ lại và tha cho tôi".Phương Uyển Như không ngừng khóc lớn.
Chung Linh không quan tâm, cô chuẩn bị tư thế đổ lọ mùi hương lên người cô ta.
Phương Uyển Như trợn mắt to lên nhìn nước trong lọ mùi hương đang từ từ nhiễu xuống,hơi thở cô ta bắt đầu khó khăn, gương mặt sợ hãi đến nỗi chẳng còn một chút máu.
"Đừng mà.....Đừng mà"
Vậy mà Chung Linh còn chưa kịp đổ lên người cô ta, thì một giây sau Phương Uyển Như vì sợ quá mà đã ngất đi tức khắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]