🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chung Linh kinh ngạc, vội tắt vòi sen, rồi đỡ cô ta dựa vào bồn tắm.

"Này... Phương Uyển Như, cô làm sao vậy?"

Chẳng lẽ cô ta sợ đến nỗi ngất xỉu rồi sao?

Chung Linh đứng lên,hai tay chống nạnh nhìn cô ta với dáng vẻ khinh thường.

"Tôi chỉ mới hù doạ cô một chút thôi, đã sợ xanh mặt rồi sao? Vậy làm sao cô có thể cướp lấy người đàn ông của tôi được chứ?"

Nói rồi,Chung Linh liền lấy một chiếc khăn quắn lên người cô ta,sau đó kéo cô ta ra ngoài.

Nhưng khi cô vừa mới bước ra ngoài đang còn định đưa cô ta lên giường, thì lúc này cô bỗng nghe thấy tiếng nói của anh đang gọi tên cô.

"Chung Linh....Em đâu rồi? Anh thấy khó chịu quá....

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô đã hú vía một phen.Chiếc quần lót nam mang thương hiệu âu mỹ màu đen, đang bay thẳng vào người cô.

"Bé con..... Anh khát nước...." Tịch Duy An rất muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể anh không thể nhắc lên nỗi.Nhưng hai tay thì liên tục tìm kiếm xung quanh chiếc giường, dường như là đang muốn tìm cô.

Chung Linh nhìn anh, rồi quay lại nhìn cô ta.Khi nãy cô kéo cô ta ra đây, một chút nữa là đã quên chuyện cô ta làm với anh, còn định đưa cô ta lên giường nữa chứ.

Bây giờ cô cũng không thể đưa anh về nhà trông tình trạng như vậy.Không biết Phương Uyển Như đã cho anh uống thuốc gì, nhưng theo cô suy đoán cũng có thể là một loại thuốc kích thích.

Nếu lúc nãy cô không đến đây kịp thời, không chừng hai người này đã gạo nấu thành cơm rồi.

Suy nghĩ một hồi,Chung Linh quyết định để Phương Uyển Như nằm lên trên ghế sofa, rồi cô quay người rót một ly nước cho anh.

"Ông xã...Anh ngồi dậy uống một chút nước đi" Cô đưa tay đỡ lấy đầu anh, từ từ cho anh uống nước.

Tịch Duy An cảm nhận được hơi ấm từ cô trong người bất chợt nóng ran.Anh thở hỗn hển, ghì lấy cô.

"Bé con....Anh cảm thấy khó chịu,cho anh ôm em.....".

Chung Linh chợt nhớ đến mình đang mang thai, liền đưa tay ngăn cản anh

"Duy An.... Hôm nay không được,anh tỉnh táo một chút đi"

Hô hấp Tịch Duy An trở nên bất thường,anh xoay người đè cô xuống giường,hai tay thuần thục cởi quần áo của cô ra.Đôi môi thâm tình của anh nhanh chóng đổ ập xuống,bàn tay vuốt ve thân thể cô đến đâu thì đầu lưỡi anh càn quét đến đó.

"Linh....Anh thật sự rất khó chịu, cả người anh đều nóng...Cho anh đi...Em hãy cho anh chỉ một lần này thôi!"

Chung Linh sợ hãi anh sẽ tổn thương đến đứa bé trong bụng, nhưng nhìn tình hình của anh bây giờ, cô cũng cảm thấy rất đáng thương.

Anh là chồng của cô, hôm nay vì người phụ nữ đáng ghét đó mà đã trúng thuốc.Nếu cô không giúp anh, chẳng lẽ để cô ta sao...

Tịch Duy An không nhìn về cô nữa,ánh mắt anh bây giờ chỉ tập trung vào thân thể của cô, một hình ảnh xinh đẹp, gợi cảm đang trưng bày trước mắt anh, làm cho cơn khao khát của anh từ từ trỗi dậy.

Bàn tay anh đi thẳng xuống phía dưới thăm dò.Bầu ngực căng tròn của cô thì liên tục bị đôi môi anh trêu ghẹo hết lần này đến lần khác.

"Linh của anh mềm mại quá, phải làm sao đây....Anh không chịu nổi nữa rồi!"

Chung Linh cắn chặt môi, một tay ôm lấy đầu anh,tay còn lại thì nắm chặt ga giường,tầm nhìn cô bị bao phủ bởi thân hình to lớn của một người đàn ông khỏe mạnh.

"Ông xã...." Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh đang chọc ghẹo phía dưới,khiến cô từ từ cảm nhận dòng nước nóng bỏng ấy đang từ từ chảy ra.

Dáng vẻ kiều diễm và đầy gợi tình của vợ yêu, luôn khiến anh đắm chìm.Trong lòng anh khao khát người cô gái này rất nhiều.Cô gái trước mặt chính là vợ của anh, không phải là ai khác.Anh hiểu rõ mình đang triền miên với ai.

"Bé con.... Với người khác anh chưa bao giờ dịu dàng như vậy... Chỉ có em, chỉ có em mới xứng đáng được nhận tình cảm của anh"

Anh hôn lên khắp da thịt cô,nơi đâu anh cũng đều in dấu vết của mình trên người cô.

Những âm thanh rên rỉ của cô, càng làm Tịch Duy An cảm thấy nóng ran trong người.Anh thở gấp kéo hai chân cô vòng qua eo anh một cách gấp gáp.

Chung Linh bất chợt rùng mình thật mạnh, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang chuẩn bị một tư thế ra trận, thân thể cô uốn éo muốn ngồi dậy ngăn cản anh lại.

Nhưng cô không ngờ rằng, hành động của cô đã chăm ngồi cơn quái thú đó.Ngay lập tức anh đã không do dự mà đi thẳng vào trong.

"Bé con.... Tại sao lại khiến anh không kiềm chế đến vậy.... Em đúng là tuyệt thật"

Tịch Duy An thở một hơi thật thỏa mãn, sự chặt chẽ bên trong càng làm anh hưng phấn, không ngừng vận động điên cuồng, đến nỗi chiếc giường cũng theo đó mà lắc lư theo hai người.



Anh vừa vận động, nhưng vẫn không quên yêu thương cô. Môi cô từ lâu đã bị anh cắn mút đến tê tái, anh nuốt hết những tiếng hét của cô,hai bàn tay đều đan vào nhau,tạo cảm giác an toàn cho cô.

"Aaa.... Chồng...Đừng vào sâu quá"

Chung Linh nghiên đầu nhìn Phương Uyển Như nằm trên ghế sofa trong lòng chửi thầm.

Cũng do cô ta mà hôm nay cô lại bị anh tra tấn đến như vậy.Người bỏ thuốc là cô ta, nhưng cô thì lại chịu trận.

Tịch Duy An giơ tay vỗ mông cô,bật cười lớn.

"Hôm nay có rất nhiều người khen anh lấy một cô vợ rất xinh đẹp...Anh thừa nhận em thật sự rất xinh đẹp, lại còn đáng yêu.... Đặc biệt vẻ mặt của em khi làm chuyện này với anh, còn rất là đáng yêu vô cùng."

Sau một hồi triền miên, cơn khoái cảm mà anh trao cho cô cũng đã khiến cô không thể cự tuyệt được anh.Toàn thân cô trở nên bất lực,dần yếu ớt, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.Dù trong đầu vẫn còn nghĩ đến đứa bé trong bụng, nhưng sức lực của cô bình thường đã không chống cự được anh thì làm sao bây giờ có khả năng để đẩy anh ra.

"Uhmm....Duy An....anh có thể nhẹ chút không?"

Cô chỉ còn cách nan nỉ anh,hy vọng anh sẽ nghe được lời nói của cô vào lúc này.

Nhưng thật bất ngờ, Tịch Duy An lại nghe lời cô nói, lập tức nhẹ nhàng lại.

Anh mút mạnh môi cô.

"Tất nhiên anh sẽ nhẹ nhàng với em.... Vì em là vợ của anh"

Rất lâu sau đó, Tịch Duy An cảm nhận sức nóng phía dưới, yết hầu của anh lên xuống dữ dội,hơi thở cao trào.Cuối cùng anh ôm lấy cô, thứ to lớn ấy ép chặt nơi bí mật của cô và giữ trong đó khá lâu.

Dòng nước nóng bỏng rất quen thuộc luôn xuất hiện khi cả hai triền miên nhanh chóng chảy ra.Làm cho Tịch Duy An cười thỏa mãn, nhưng lại khiến Chung Linh ấm ức bật khóc dưới thân của anh.

*****

Sáng hôm sau,cơn đau bụng khiến Chung Linh chịu không nổi liền bất chợt tỉnh giấc.

Cô vừa mới mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là bộ mặt bỉ ổi của tên đàn ông đêm hôm qua đã dày vò thân thể của cô.

Nhìn gương mặt thỏa mãn của anh, cô vừa tức vừa giận vô cùng.Tại sao lại để cho một người phụ nữ xấu xa như Phương Uyển Như qua mặt, để rồi người đau đớn lại là cô?

Thật sự lúc này bụng cô lúc này rất là đau dữ dội.Không được rồi, cô phải nhanh chóng đến bệnh viện thôi.

Nghĩ đến đứa bé trong bụng, Chung Linh liền tức tốc vội vàng vệ sinh cá nhân, rồi mặc quần áo của mình vào.

Ngay khi cô bước ra từ phòng vệ sinh, tầm nhìn của cô đã nhắm thẳng vào Phương Uyển Như, cô ta đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu bây giờ cô cố gắng kêu cô ta tỉnh lại và đuổi ra ngoài.Chắc chắn cơn đau bụng của cô sẽ càng dữ dội hơn.

Nếu cô không làm vật thì có khi nào Tịch Duy An và cô ta tỉnh lại....Sau khi cô đi, sẽ xảy ra chuyện đó không?

Cô hiểu tính nết của anh, đặc biệt trong chuyện chăn gối,anh rất yêu thích làm chuyện đó vào buổi sáng,lỡ như...

Nhưng mà..... Giờ phút này cô đành phải nhắm mắt mặc kệ anh.Bây giờ đứa trẻ trong bụng mới là điều cô lo lắng nhất.

Một giây sau,Chung Linh không do dự liền mở cửa đi ra.

Có lẽ Chung Linh không ngờ rằng,khi cô vừa đi thì Tịch Duy An lập tức mở mắt ra.Anh nhìn ra cửa,dáng vẻ tràn đầy khó hiểu.

"Em đi đâu vậy? Tại sao lại bỏ đi?"

Anh liếc mắt nhìn Phương Uyển Như đang nằm trên chiếc ghế sofa, khóe môi cong lên.

Gương mặt này có thể quyến rũ được anh sao? Cô ta quả nhiên đã đề cao bản thân mình rồi.

Chung Linh ngay sau đó đã đi đến bệnh viện khác kiểm tra, mà không phải là bệnh viện trước giờ của gia đình nhà họ Tịch thường xuyên tái khám.

Sở dĩ cô đến đây không phải là muốn giấu mọi người về chuyện cô mang thai.Chẳng qua trước đó anh và cô đã giận nhau, cô cứ nghĩ hai người sẽ

không thể hàn gắn được nữa.Nên cô đành đi đến một bệnh viện không có liên quan đến nhà họ Tịch.

Kiểm tra xong, cô ngồi chờ tầm mười lăm phút.Thì lúc này có một nữ bác sĩ khá là lớn tuổi bước vào, nhưng không phải là vị bác sĩ lúc nãy đã khám cho Cô.

Vị bác sĩ nữ tiến đến gần cô,ánh mắt lộ vẻ tức giận.

"Lần nào gặp cháu cũng có chuyện, lần này cũng tên nhóc Duy An làm nữa phải không?"



Sắc mặt Chung Linh chưa hiểu,vị bác sĩ này biết cô sao, không những vậy còn biết về anh.

Chẳng lẽ đây cũng là người quen của gia đình anh?

"Bác sĩ biết cháu sao?" Cô nhìn bà ấy khẽ hỏi.

Bác sĩ nữ nghe xong liền thở dài một hơi, rồi đưa tay tháo khẩu trang ra.

"Cháu quên bác rồi sao?"

Chung Linh sững sờ vài giây.

Cô đương nhiên nhận ra, một người đã từng chăm sóc cho cô vào bốn năm trước,khi cô và anh vừa xảy ra chuyện đó.

Khi đó không biết vì lý do gì mà anh đã rời đi, chỉ còn một mình bác sĩ này ở bên cạnh chăm sóc cô.

Chung Linh nở một nụ cười thật tươi, đưa tay nắm lấy tay bà ấy.

"Cháu nhớ chứ, bác là bác sĩ Diêu Chân, là bạn của mẹ chồng cháu".

"Đã lâu rồi bác mới gặp lại cháu" Bà mỉm cười vỗ tay cô "Hôm trước do bác đi công tác mà không thể dự đám cưới của cháu."

Chung Linh gật đầu, rồi đưa mắt quan sát bà ấy.

"Bác làm bác sĩ ở đây sao?"

Diêu Chân lắc đầu.

"Không có, ở đây chỉ là nơi công tác trước đây của bác, hôm nay quay trở lại để gặp viện trưởng bàn một chút việc.Nhưng vừa nhìn thấy cháu xuất hiện ở đây, bác đoán rằng chắc chắn đã có chuyện"

Lúc này nét mặt của Diêu Chân thay đổi, bà nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ, rồi đưa tờ giấy kết quả cho cô.

"Tại sao cháu biết mình đã mang thai, còn cho cái tên nhóc đó làm chuyện đó trong thời gian nhạy cảm như vậy.Cháu có biết trong ba tháng đầu rất là nguy hiểm cho đứa bé không? Duy An không nhịn được sao?"

Trong phòng chỉ có hai người, lại là người quen của nhau.Cho nên Diêu Chân không ngại nói thẳng vào vấn đề chuyện vợ chồng với cô.

Sắc mặt Chung Linh biến sắc, cả người run rẩy, cô nhìn bà mấp máy môi.

"Thật ra không phải lỗi anh ấy, là do..."

"Sao... Không phải Duy An, vậy chẳng lẽ cháu muốn chuyện đó...

Câu nói của bà, khiến mặt Chung Linh bất chợt đỏ ửng lên, cô mắc cỡ nhanh chóng xua tay nói.

"Không phải... Không phải, cháu làm gì có, cháu còn muốn tránh xa anh ấy càng nhiều càng tốt"

"Thật không?" Giọng điệu Diêu Chân vẫn còn chưa tin tưởng.

Chung Linh rũ mắt xuống, trong lòng vẫn còn áp lực nghĩ đến chuyện đêm hôm qua.

"Chẳng qua anh ấy bị một kẻ xấu chơi xỏ,cho nên mới xảy ra chuyện hôm nay.Anh ấy vẫn chưa biết cháu mang thai.... Sau này cháu sẽ cẩn thận hơn ".

Diêu Chân trầm mặc rất lâu,sau đó bà cầm lại tờ kết quả trong tay của Chung Linh, lúc này mới nói kết quả kiểm tra của cô ngày hôm nay.

"Sức khỏe hai mẹ con vẫn rất tốt, hạn chế sinh hoạt vợ chồng lại, tốt nhất là cấm tuyệt đối..... Nhưng có điều."

Chung Linh nghe đến câu nói "sinh hoạt vợ chồng" mặt cô đã đỏ bừng như quả cà chua.Thế mà cho đến khi Diêu Chân nói câu cuối có vẻ ngập ngừng, sắc mà cô lập tức thay đổi trở nên lo lắng.

"Có điều.... Là sao vậy bác?"

Diêu Chân khẽ lắc đầu,ngượng cười.

"Không có gì đâu cháu, chẳng qua lúc trước cháu sinh đôi, nên lần này có thai cũng phải cẩn trọng".

Chung Linh sững người.

"Gì cơ.... Cháu sinh đôi?"

Diêu Chân không để ý sắc mặt của cô, cứ nhìn vào tờ kiểm tra rồi gật đầu.

"Đúng vậy! Sinh một trai một gái, cháu thật là khéo,sinh cả hai đứa long phụng cho nhà họ Tịch.Bởi vậy Triệu Duy Ngọc, làm sao mà không thương yêu con như một đứa con gái ruột cho được".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.