Bé gái đang được bế, nhìn bộ dạng tức tối bất bình của vú em, nó chớp chớp mắt. Đúng! Bà này nói rất đúng! Bọn người khốn kiếp kia châm biếm ta, chế nhạo ta? Được lắm. Diệp Khuynh Thành ta sẽ nhớ món nợ này của các người. Mai kia ta trưởng thành, ta sẽ cho các người biết thế nào là lợi hại.
Thời gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt năm năm đã qua. Diệp Khuynh Thành đã lên 5, cái vết bớt màu đỏ cũng lớn thêm theo năm tháng nhưng Khuynh Thành không hề bận tâm, cô đã quen làm bạn với nó. Mùi hôi trên người vẫn còn, nhưng đã bớt nặng mùi nếu không, Khuynh Thành chẳng cần tu luyện võ công cái thế cũng thừa sức địch nổi trăm người. Mặc kệ, nó bốc mùi cho chúng nó chết ngạt luôn!
“Khuynh Thành, Khuynh Thành!” Diệp Huyền Diệu dẫn theo con của Diệp Chấn Bắc là Diệp Mỵ Nhi, và Diệp Thành Đức con trai của Diệp Chấn Nam đến trước mặt Khuynh Thành.
“Huyền Diệu bảo nó cùng chơi thả diều với chúng ta à?” Diệp Mỵ Nhi hỏi, khinh khỉnh nhìn Khuynh Thành.
“Đúng!”
“Tớ không thả diều với con ranh xấu xí này đâu. Mẹ tớ dặn đừng chơi với con bé thối um này.” Nói rồi nó kéo tay Diệp Thành Đức: “Em Đức, chúng ta đi thôi.”
“Không! Em không đi. Em muốn cùng anh Huyền Diệu thả diều. Chị ơi, em thích thả diều.” Thành Đức kêu khóc, nhất định không đi.
Mỵ Nhi bí quá, nhìn nó, rồi lại nhìn Huyền Diệu, nói: “Không được, dẫn nó đi!”
Huyền Diệu bèn kéo Mỵ Nhi lại, ghé tai thì thầm mấy câu, nó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nu-khuynh-thanh/1471578/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.