Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơ thể Lục Chính cuối cùng cũng khá lên. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, Lục Chính thậm chí còn có thể tản bộ cùng Chu Hành trên hoa viên trên mái.
Lục Chính luôn mang theo một cây kéo, cứ thích bông nào là lập tức cắt cho Chu Hành. Đi chưa hết một nửa vườn hoa, Chu Hành đã không thể cầm hoa mà phải chuyển thành ôm hoa.
Lục Chính lại cắt thêm một bông, lúc này mới cất kéo đi. Hắn nói: "Có muốn tôi ôm phụ em không?"
Tuy rằng nói vậy, nhưng hai tay hắn lại rũ bên người, căn bản không có ý muốn hỗ trợ.
Chu Hành cũng không tức giận mà chỉ cười: "Mình em ôm là được rồi. Anh muốn cắt nữa không?"
"Không." Lục Chính ngáp một cái, nói, "Về ngủ thôi."
Chu Hành mới thèm tin những lời này của hắn, thấp giọng mắng một câu: "Anh vừa mới khỏi bệnh thôi đấy. Đừng có lúc nào cũng muốn làm mấy cái chuyện trên giường đấy nữa đi."
Lục Chính vẻ mặt mờ mịt, nói: "Anh muốn ngủ thật mà."
"Lần nào cũng nói là muốn ngủ, nhưng mỗi lần ngủ đều là 'ngủ' em."
Ánh mắt Lục Chính dừng lại trên gương mặt không chút gợn sóng của Chu Hành, bỗng dưng bật cười: "Vậy em có cho tôi 'ngủ' em không?"
"Không cho, anh đừng có mà mơ, cứ ngoan ngoãn đợi đi." Chu Hành cố tình đè thấp tiếng nói.
"Ôi ~~~" Lục Chính thốt ra một tiếng nghe hay như hát, sau đó lại uể oải nói: "Tôi sắp chết rồi, trước khi chết muốn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556102/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.