"Em không thích người khác vẽ tranh khỏa thân của mình." Chu Hành gắng từ chối lần cuối.
"Vậy em có thể cướp cọ, xé nát giấy vẽ của tôi. Như thế tôi sẽ không thể vẽ nữa." Lục Chính vừa nói vừa cười.
"......" Chu Hành không làm được.
"Em cũng không cần phải quá lo lắng. Vẽ xong bức tranh này, tôi sẽ chỉ giữ lại cho mình xem, cũng sẽ không để người khác có thể nhìn thấy nó." Lục Chính không nhanh không chậm mà bổ sung.
Chu Hành quay người lại, hỏi hắn: "Anh rõ ràng có thể lặng lẽ vẽ một mình, tại sao lại cứ phải ép em làm người mẫu?"
"Tôi có thể vẽ ra cơ thể em, nhưng lại không thể vẽ được phong thái của em," Lục Chính không ngừng đưa cọ trên giấy, "Bộ dáng thẹn thùng của em... hẳn sẽ rất đẹp."
Lòng Chu Hành thế nhưng lại có chút dao động. Anh bấu chặt đầu ngón tay, nói: "Vậy anh cứ vẽ đi. Em đi đây."
"Em không thể vì tôi mà ở lại sao?" Lục Chính chỉ như thuận miệng mà hỏi.
Đương nhiên không thể.
Lòng Chu Hành nghĩ vậy, nhưng chân anh lại không nhấc nổi. Anh phải đi. Thời gian bên nhau của hai người cũng thật ngắn ngủi. Kỳ thật anh cũng không cần phải từ chối Lục Chính nhiều đến vậy.
"Ít nhất cũng phải có cái gì đó che chắn một chút." Chu Hành cắn môi, nhẹ giọng nói.
"Lúc vẽ tôi sẽ xử lý qua một chút. Nhưng tôi không muốn em mặc gì cả. Được không?"
Thái độ của Lục Chính cũng không còn quá cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556101/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.