Bất tri bất giác, Lục Chính và Chu Hành đã ở bên nhau được 30 ngày. Lục Chính cũng dạy Chu Hành một khóa học nhập môn, bắt đầu giao cho anh một đống bài tập về nhà mỗi ngày.
Làm bài tập đã rất mệt mỏi, vừa lên giường liền không thể nghỉ ngơi. Lục Chính cũng không chủ động mà chỉ nằm bên cạnh Chu Hành, chống cằm nhìn anh chằm chằm.
Chu Hành bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại. Lúc nào cũng là anh nhịn không được mà mở miệng, nhưng chỉ cần mở miệng là sẽ ăn mệt, mơ mơ màng màng đến hôm sau là phải thay toàn bộ bộ khăn trải giường và mền.
Ngày tháng trôi qua êm đềm thoải mái, hai người thật sự như một đôi uyên ương, tình cảm ngày càng thắm thiết.
Ngày này, Lục Chính và Chu Hành cùng nhau dựng giá vẽ hóng gió trong khu vườn trên mái nhà. Chu Hành hết màu, nhưng màu này chỉ cần một nét vẽ, vậy nên anh thản nhiên nói: "Chính ca, cho em mượn màu của anh."
"Dùng đi."
Lục Chính đồng ý. Từ khóe mắt, hắn nhìn chằm chằm vào cây cọ vẽ của Chu Hành đang nhúng vào lọ màu của hắn, thật tự nhiên mà vẽ tiếp. Hắn bỗng ý thức được nồi nước ấm đun ếch này cần thêm lửa thôi.
Lục Chính đặt cọ xuống, nói một câu 'tôi đi uống tách trà' với Chu Hành rồi nhẹ nhàng rời khỏi hoa viên.
"Sara," Lục Chính vuốt ve vòng tay, gọi tên AI của hắn, "Bạn trai cũ của Chu Hành dạo này thế nào rồi?"
"Tôi đoán chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hiep-nghi-bat-buoc-cuong-che-thoa-thuan/3556103/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.