Cuối năm, tiểu thư và Thụy Thân vương thành thân, trở thành Thụy Thân vương phi.
Năm nha hoàn hạng nhất bọn ta, ngoại trừ Vân Thường tỷ tỷ đã đi lấy chồng, đều theo làm của hồi môn.
Cuộc sống hôn nhân của Vương phi trôi qua đầy ngọt ngào ân ái.
Nhưng hai tháng sau, Hoàng thượng ban cho Vương gia hai vị trắc phi, đều là thiên kim của các đại thần trong triều.
Vương phi nói, dù nàng ấy và Vương gia có tình nghĩa thanh mai trúc mã, nhưng nàng ấy chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng Vương gia chỉ cưới một mình nàng ấy, chỉ mong bản thân luôn có một vị trí trong lòng Vương gia là đủ rồi.
Khi Vương phi nói những lời này, thoạt nhìn nàng ấy rất bình thản, nhưng bọn ta đều biết, những đêm Vương gia không đến, Vương phi luôn trằn trọc khó ngủ.
Ta hỏi Văn Lạc, cuộc sống mà hắn mơ ước là gì?
“Chồng cày phía trước, vợ cuốc phía sau, nhi nữ quấn quýt bên gối.”
“Còn nữa.”
“Bốn bể thái bình, không còn khói lửa chiến tranh, bách tính đều được ăn no.”
Lời nói của Văn Lạc giống như một dòng suối mát chảy vào sa mạc, khiến lòng ta dâng trào cảm xúc, rồi dòng lệ chợt ướt khóe mi.
Lần đầu tiên ta nhận ra, làm một tỳ nữ, khi đối mặt với bầu trời đầy sao, ta cũng có thể có những mơ mộng và mong chờ của riêng mình.
Đêm hôm đó, ta và Văn Lạc đã cùng nhau ngắm sao trên mái nhà thật lâu, thật lâu.
—
Tháng Bảy ở kinh thành, mặt trời như lửa đốt nướng ran cả mặt đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-van-lac-kien/5212527/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.