Sáng sớm tiếng lách cách không ngừng vang lên kèm theo tiếng than thở của Như Ngọc cùng với tiếng hách xì liên tục của Như Nguyệt.
– Còn lột đến chừng nào chứ?
– Thêm một chút nữa đi, đem nhiều một chút, nếu ném không trúng thì còn có mà ném lại – Trước lời than của Như Ngọc, Như Nguyệt bèn khuyên nhủ – Bà chỉ lột vỏ thôi, tui mới là khổ nè, bầm hết mớ tỏi này muốn nhũn mũi luôn. Không thấy tui hắt xì liên tục à. Hay bà muốn đổi công việc với tui.
Như Ngọc nghe vậy liền bĩu môi lườm Như Nguyệt một cái , rồi lại cặm cụi lột vỏ tỏi, tay làm miệng vẫn hậm hực nói:
– Biết vậy mua tỏi lớn, mua toàn tép tỏi nhỏ, lột gần chết luôn.
– Là ai khăng khăng bảo mua tỏi nhỏ vậy chứ hả ?
– Tui đâu có biết bà mua để làm mấy cái chuyện thất đức này chứ.
– Gì mà chuyện thất đức.
– Còn không phải à. Chẳng phải bà làm cái này là để dìm hàng trai đẹp à?
– Con mắt bà để đâu mà thấy cái tên quần lót rùa đó là trai đẹp vậy hả – Như Nguyệt phản bác ngay lời của Như Ngọc, cô làm ra bộ dạng mắc ói khi cho rằng Viễn Hinh đẹp trai – Cái tên đó mà đẹp à, ình xin đi. Ăn mày tắm rửa xong còn đẹp trai hơn tên này gấp mười lần đó.
– Có bà mới đi rửa mắt đó – Như Ngọc hừ mũi nói – Tiêu chuẩn trai đẹp của tui rất cao, nhìn người vô cùng chuẩn, tui nói đẹp thì chắc chắn phải là rất đẹp.
– Mặc kệ trai đẹp của bà, trong mắt của tui, chỉ có ba tui là đẹp trai nhất, cả cái tên cũng rất đẹp. Thiên Phong – cái tên nghe là thấy đẹp rồi, người còn đẹp gấp bội.
– Tui cầu cho bà gặp thằng cha nào tên Thiên Phong nhưng mặt mũi thì xấu đau xấu đớn .
Như Nguyệt bị Như Ngọc châm chọc thì cũng lên tiếng châm chọc lại:
– Tui cầu cho bà bị mất nụ hôn đầu bởi một tên xấu đau xấu đớn mà bà vừa tưởng tượng ra.
– Dẹp cái miệng thúi của bà đi. Cái tốt không linh, cái xấu linh thì sao hả. Tui không muốn bị mất nụ hôn đâu như thế đâu – Như Nguyệt liền vung dao dí dí Như Nguyệt cảnh cáo.
Như Nguyệt phì cười rồi bảo:
– Vậy bà nhanh nhanh lột giúp tui đống tỏi kia đi. Nếu không tui tiếp tục trù bà nữa cho xem.
– Đồ độc ác, bà nỡ đối xử với bạn bè như vậy hả ? – Như Ngọc tức giận gào lên.
– Ai biểu bà trọng sắc khinh bạn chứ – Như Nguyệt cũng hùng hổ không kém, chuẩn bị tinh thần cho cuộc giao đấu sắp bùng nổ.
Trận khẩu chiến vừa bùng lên lập tức dập tắt khi Hoàng Tuấn lên tiếng:
– Bộ xuất hiện ma cà rồng hay sao mà mùi tỏi nồng nặc vậy hả?
Hoàng Tuấn mới lên tiếng thì lập tức bị Như Nguyệt và Như Ngọc cùng kéo tay đến để cùng…lột tỏi. Dù cải nhau thế nào thì công việc vẫn phải hoàn thành.
Khi cả ba cùng nhau ra khỏi nhà thì …
– Thật là kinh khủng. – Hoàng Tuấn và Như Ngọc cùng bịt mũi tránh xa Như Nguyệt.
– Đâu đến mức khó gửi thế chứ – Như Nguyệt cười hì hì , vỗ vỗ tay vào cái túi của mình đầy đắc ý – Hơi nồng tí thôi mà.
– Kinh dị quá , Hoàng Tuấn, ông cho tui quá giang đi. Tui không thể đi chung với bà này được – Như Ngọc níu áo Hoàng Tuấn bảo.
– Lẹ đi, sắp ná thở rồi – Hoàng Tuấn gật đầu lên xe rồ ga.
Như Nguyệt bĩu môi dẫn xe ra, nhưng chợt nhớ ra mình quên một thứ.
– Á…
Nói rồi cô chạy thật nhanh đi vào bên trong. Sau đó nhanh chóng lôi ra vật mà mình cất giữ mang theo từ dưới quê lên. CÔ vung quẩy trước mặt Như Ngọc và hoàng Tuấn đầy vẻ đắc ý.
Suốt cả buổi học, Như Nguyệt suy nghĩ mãi cách dụ Viễn Hinh ra phía sau dãy B, nơi đó là dãy phòng vi tính, nhưng lịch học hiện tại thì chẳng có lớp nào cả. Nói trắng ra đó là nơi rất vắng vẻ, rất thích hợp để làm chuyện xấu. Không thể dùng cách ngày hôm qua nữa, cho nên Như Nguyệt quyết định dùng điện thoại hẹn Viễn Hinh ra sau gặp mặt.
Nghĩ là làm, giờ ra chơi, Như Nguyệt liền chạy đi mua một cái sim điện thoại.
Viễn Hinh đang ngồi trên lớp lướt nhìn điện thoại của từng đứa bạn được cậu ra lệnh đi tìm cái con nhỏ cận thị ngày hôm qua dám đá cậu. Từng gương mặt những đứa con gái đeo mắt kính được quay và truyền, hiện rõ mặt trên điện thoại của Viễn Hinh. Viễn Hinh nhìn đến chóng cả mặt, nhưng vẫn chưa tìm ra đứa con gái ngày hôm qua.
– Chết tiệt thật. Sao mấy con vịt giời của trường này đều mang kính vậy chứ – Viễn Hinh bực bội tắt màn hình điện thoại không muốn nhìn ngắm mấy cô nàng cận thị mkia nữa.
– Hôm qua cậu bảo không nhìn kỹ mà, giờ có xem cũng chưa chắc nhận ra. Cứ bảo bọn họ chụp hình lại hết đi. Từ từ nhìn kỹ lại tốt hơn đó – Đăng khôi thấy Viễn Hinh như vậy thì cười nói.
– Cứ vậy đi, bảo họ chụp hình lại hết đi – Viễn Hinh đá mạnh cái cạnh bàn đứng dậy định bỏ đi vào lớp học thì chuông điện thoại của cậu reo lên.
– Này điện thoại của cậu kìa – Hoàng Tuấn khẽ nhắc nhở khi Viễn Hinh bỏ đi mà không cầm điện thoại theo.
– Mình chẳng muốn nhìn đám con gái đó nữa đâu. Nhìn thêm nữa thì mình sẽ ói mất. – Viễn Hinh giơ tay lên đầu xoa trán đầy chán nản đáp.
– Nghe thêm lần nữa đi, dù sao chụp hình lại cậu cũng phải coi mà – Đăng Khôi cầm điện thoại đưa cho Viễn Hinh.
Viễn Hinh miễn cưỡng nhấc máy lên.
– Này Quần lót rùa – Giọng nói bên kia vang lên lanh lảnh khi Viễn Hinh nhấc máy.
– Con cận thị – Viễn Hinh đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau đó tức giận gào lên .
– Nghe nàytên khốn , có muốn gặp chị đây hay không?
– Đang ở đâu?
– Ra về, sân sau dãy b.
Như Nguyệt đáp ngắn gọn, rồi nhanh chóng tắt máy, tháo thẻ sim ra hí hửng chạy đi.
Viễn Hinh a lô mấy tiếng mà bên kia không lên tiếng thì trừng mắt nhìn điện thoại của mình. Hai tay cậu siết chặt lại tức giận, ghiến răng trèo trẹo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]