Chẳng kịp chờ cho thầy ra khỏi lớp, Viễn Hinh đã vội vàng bước ra khỏi lớp học đi ngay đến sân sau dãy B, cậu nhất định sẽ khiến con nhỏ cận thị dám ăn gan báo kia một trận nên người mới thỏa được cơn giận của mình.
Viễn Hinh sốt sắng đi đến nơi hẹn, nhưng Như Nguyệt thì chẳng lấy gì gọi là vội vàng cả. Cô ngồi trò chuyện đủ thứ với Như Ngọc và Diệp Hân, trong lòng thoải mái, thầm tính toán xem cái tên Viễn Hinh kia nghĩ gì khi bị bắt chờ lâu như thế.
Đăng Khôi thấy Như Nguyệt vẫn còn đang nói chuyện, không có vẻ gì là vội đi cả thì nhíu mày, chẳng lẻ cậu đã đoán sai người rồi hay sao? Cậu giả vờ thu dọn thật chậm rãi, ánh mắt liếc khẽ quan sát Như Nguyệt. Quả nhiên lát sau, cậu thấy Như Nguyệt liếc nhìn giờ trên đồng hồ. Môi khẽ nhếch lên, Đăng Khôi thích thú nghĩ đến vẻ mặt Viễn Hinh đang chờ đợi, xem ra đúng là Viễn Hinh chọc nhầm ổ kiến rồi.
Nhưng mà cậu cũng muốn xem kịch vui, lí nào lại làm chậm trễ vở kịch sắp diễn ra chứ, Đăng Khôi liền đứng lên , tuy miệng là nói với Diệp Hân, nhưng mắt khẽ liếc Như Nguyệt.
– Hân, trễ rồi, về nhà sớm đi. Nếu không chiều lại đến trễ nữa , Viễn Hinh vốn ghét chờ đợi mà, cậu ấy không nhẫn nại mà bỏ về thì thật là mất công đó.
Diệp Hân nghe vậy thì cũng gật đầu, dù lúc nào Viễn hinh cũng chờ cô mà không có một câu phàn nàn nào, cũng chưa lần nào bỏ về, nhưng với người khác thì đúng như lời Đang Khôi nói.
– Mình về đây. Mai gặp lại hai bạn nhé.
Như Nguyệt và như Ngọc cũng đứng bậy dậy nói:
– Tụi mình cũng ra về đây, mai gặp lại.
Như Nguyệt và Như Ngọc ra cửa, thấy Diệp hân đi xa rồi, Như Nguyệt mới hất đầu ra hiệu cho Như Ngọc. Như Ngọc nhún vai phì cười lắc đầu rồi bỏ đi. Còn Như Nguyệt thì đi hướng ngược lại, cô tiến thẳng đến tolet nơi cô giấu đồ nghề vất vả tạo ra của mình .
Đây là hai cục tỏi bầm được gói cẩn thận bằng giấy kiếng bọc thức ăn, được nhiên bạn đã vinh dự ngâm qua chút hương vị như rượu, một hỗn hộp rất chi là nồng nặc khó ngửi.
– Sao càng ngày nó càng nồng dữ vậy – Như Nguyệt cầm hai cái cục tỏi ngâm rượu trên tay mà muốn ngất xỉu – tên khốn này, bà để cho nhà ngươi biết thế nào là người lập dị nhá.
Nói rồi thì phá ra cười, nhanh chóng theo đường cầu thang đi lên lầu .
Cầm giàn ná trên tay, Như Nguyệt không đứng ở trên nhìn xuống mà đứng ở một góc nghiêng , giương ná lên sau đó…
– Bộp….
Cái cục tỏi tẩm rượu rơi xuống đất tèm bẹp thảm thương, nhưng cũng văng tung tóe dính vào ống quần của Viễn Hinh.
Viễn Hinh quay đầu nhìn ra sau xem ai là kẻ vừa bắn cái thứ có mùi khủng khiếp này thì …
– Bộp…
Phát thứ hai hoàn toàn nhắm chính xác vào đỉnh đầu cậu, tỏi bằm trộn rượu trượt ra khỏi bọc ni lông thức ăn chảy xuống mặt và quần áo của viễn Hinh. Một cái mùi nồng đến nhức đầu xộc vào mũi viễn Hinh, cậu hắt xì liên tục.
Như Nguyệt trông bộ dạng rất bi thảm của Viễn Hinh mà thụp đầu che miệng cười đến chảy nước mắt.
– Cái này là gì?
Một giọng nói vang lên cắt ngang nụ cười của Như Nguyệt, cô giật thót mình ngảng đầu nhìn lên.
Lại là cái tên thầy chết tiệt kia nữa. Hắn ta như là âm hồn ám cô vậy, hễ cô làm chuyện xấu thì đều thấy hắn xuất hiện. Như Nguyệt đứng bật dậy cố gắng rặn cười nói:
– Em chào thầy.
Thấy ánh mắt Thiên Phong hướng về vật trên tay mình, Như Nguyệt liền cười bảo:
– Dạ, đây là cái giàn ná.
Như Nguyệt thấy Thiên Phong nhìn xuống bên dưới, nơi Viễn Hinh đang ra sức rũ mấy mảnh tỏi bầm ra khỏi tóc và quần áo của mình. Như Nguyệt xanh mặt, cô vội chắn ngang tầm mắt cười một cách nham nhở nói:
– Em đang bắn chim, nhưng hơi lạc đạn một chút ạ.
– Cái này bắn ra sao? – Thiên Phong cầm cây giàn ná trên tay Như Nguyệt nhìn ngắm.
– Thầy muốn học thì em nhất định sẽ dạy thầy, nhưng mà bây giờ đã trễ rồi, em phải về nhà kẻo bị la mất. – Như Nguyệt nhanh chóng đánh bài chuồn – Cái giàn ná này em tặng thầy, thầy tập bắn trước đi nha.
– Số điện thoại của em – Thiên Phong mĩm cười nhìn Như Nguyệt giữ cô lại trước khi cô đào thoát.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh đã chân bước lên cầu thang truy tìm thủ phạm , cô không thể cù cưa với thiên Phong được, đành bất đắc dĩ đọc số điện thoại của mình cho thiên Phong, sau đó vắt giò lên cổ mà chạy.
Thiên phong nhìn theo dáng chạy trốn của Như Nguyệt thì phì cười, sau đó ung dung quẩy cây ná trong tay mình đi xuống cầu thang để gặp Viễn Hinh.
– Anh…- Viễn Hinh lần nữa nhìn Thiên Phong đầy kinh ngạc, cậu nhận ra thứ trên tay Thiên phong.
– Là đạn lạc – Thiên Phong vỗ vai Viễn Hinh cười bảo, sau đó bước qua Viễn Hinh tiếp tục đi, nhưng quay đầu lại đầy nghiêm giọng nói – Trong trường cấm sinh viên uống rượu. Trừ một điểm.
– cái gì. Đây là…- Viễn Hinh muốn giải thích nhưng Thiên Phong đã bỏ đi, không thèm nghe.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]