Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Lúc Dương Chiêu và Trần Minh Sinh lên đến đỉnh Bồ Tát đã giữa trưa.
Tuy nói đang mùa ế hàng, nhưng Dương Chiêu cảm thấy cuối thu là thời điểm tuyệt vời để đi du lịch, thời tiết không quá nóng cũng không quá lạnh, dù không khí ẩm ướt nhưng nhiệt độ rất cao.
Đỉnh Bồ Tát là cách gọi của người Mãn, ý là nơi ghi lại kinh văn của Bồ Tát. Dương Chiêu vừa đi vừa giải thích cho Trần Minh Sinh. Bọn họ để hành lý trong phòng, lúc đi chỉ đem theo một balô nhỏ.
Dương Chiêu chỉ ngọn núi trước mắt: “Đây là núi Linh Tựu, đỉnh Bồ Tát ở trên núi này.”
Cô không mang theo hành lý nên đỡ Trần Minh Sinh càng dễ dàng, tay cô khoác cánh tay Trần Minh Sinh.
Lúc bọn họ lên đến đỉnh Bồ Tát, Dương Chiêu nhìn bậc thang thật dài kia, trầm mặc.
Cô cảm thấy giống như đã quên hết mọi lo lắng.
Trần Minh Sinh vẫn đứng cạnh bậc thang trên cùng, vịn cây cột đá giữa hai bậc thềm. Anh quay đầu thấy Dương Chiêu ngây người, chợt hỏi: “Nơi này có điển tích gì đặc biệt không?”
Dương Chiêu lấy lại tinh thần, đi lên trên: “Không có gì, một trăm lẻ tám bậc thang, hầu như chùa nào cũng có.”
Trần Minh Sinh cúi đầu nhìn đường, bước lên từng bậc.
Dương Chiêu lại nói: “Theo cách nói nhà Phật, lên đến trên này là dẫm nát một trăm lẻ tám nỗi phiền muộn của con người dưới chân.”
Trần Minh Sinh vui vẻ hỏi: “Vậy anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2290989/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.