Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi theo đường cái, bây giờ mới hơn bảy giờ, mặt trời chưa lên cao. Bọn họ bước chậm rãi như đang tản bộ.
Ngũ Đài Sơn không cao lắm, không giống những ngọn núi lấy leo trèo là chính như Thái Sơn hay Hoa Sơn. Ngũ Đài Sơn có vẻ bằng phẳng, rải rác xung quanh là mấy trăm ngôi chùa miếu.
Dương Chiêu nhẹ nhàng ôm cánh tay Trần Minh Sinh, vừa đi vừa ngắm cảnh.
“Anh mệt không?” Đi một lúc, Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Anh không mệt.”
Dương Chiêu dừng bước, chỉ vào tảng đá bên cạnh nói với Trần Minh Sinh: “Chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Minh Sinh: “Nghe lời em vậy.”
Bọn họ bước đến bên cạnh tảng đá, nó không nằm hẳn bên trong nhưng cũng không sát đường. Dương Chiêu đạp trên đá vụn, nói với Trần Minh Sinh: “Ở đây có nhiều đá vụn, anh đi chậm thôi.”
Trần Minh Sinh gật đầu, cúi xuống nhìn đường cẩn thận.
Mặt đá hơi lạnh, Dương Chiêu lót bằng khăn tay, Trần Minh Sinh ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Dương Chiêu hỏi anh: “Anh đói không?”
Trần Minh Sinh: “Anh không đói.” Anh nhìn Dương Chiêu: “Em đói à? Vừa ăn sáng xong mà.”
Dương Chiêu lắc đầu: “Em cũng không đói, em sợ anh mang đồ nhiều bị nặng, chúng ta ăn chút gì đi.”
Trần Minh Sinh cười khẽ: “Ăn thì cũng nhét vô bụng mà, cũng đâu có tiết kiệm được chút sức lực nào cho em đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-uoc/2290985/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.