Trước ngày thi chuyển cấp, buổi tối đó Nguyễn Hải Miên khá thoải mái. Cô nghĩ là cứ cố là được, nếu không được thì chắc chắn sẽ có con đường khác, sẽ gian nan hơn nhưng cũng không hoàn toàn là mất hết.
Phạm Thanh Tú thì sợ cô áp lực nên cũng chỉ nhắn "Cố lên! Đừng sợ."
Lúc này rất quan trọng, mọi lời nói đều ảnh hưởng đến tâm lý dự thi của thí sinh. Vì thế trong nhà bỗng dưng im ắng đến lạ. Cô chuẩn bị ngay ngắn giấy báo dự thi cùng với bút viết đầy đủ. Để tranh áp lực hồi hộp, cô quyết định đi ngủ sớm.
Buổi sáng, con bé dậy sớm mang tâm trạng cũng không lo không lắng mang theo chiếc ba lô ra ngoài theo mẹ. Hôm nay mẹ cô được nghỉ vốn mục đích nhất định là phải cùng Hải Miên đến điểm thi.
Mẹ cô hỏi "Sao tao chẳng thấy mày lo lắng gì hết vậy?"
Nguyễn Hải Miên cũng cười cười nói rằng "Có nhiêu làm bấy nhiêu thôi."
Kì thi đó, điểm số của cô dư đến hẳn bốn điểm để vào nguyện vọng một. Chính bản thân cũng không nghĩ rằng điểm sẽ ổn áp như thế. Cả nhà Hải Miên ai cũng thở phào nhẹ nhõm, cô đậu vào trường công lập đỡ được rất kha khá học phí.
Cô mang tâm trạng vui vẻ, khiến Phạm Thanh Tú cũng vui vẻ lây. Giống như vượt qua được một cửa ải. Hải Miên sẽ không để phí công anh đã kèm cặp mình suốt một tháng cuối này. Hai người hứa với nhau, sau khi thi xong chắc chắn sẽ đi chơi cùng nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-mot-mai/2341038/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.