Điều anh muốn, trước giờ cô chưa từng từ chối. Cô có thể ôm từ sau lưng, từ một bên, nhưng không hiểu được vì sao khi anh đề nghị một cái ôm từ phía trước cô từ chối.
"Không! Đến sinh nhật của em đi, em sẽ tặng nó cho anh."
Nguyễn Hải Miên muốn mỗi cái đầu tiên của cô cho anh, đều phải ở một thời điểm đặc biệt. Chỉ có như thế anh mới có thể ghi nhớ. Ít nhất là như thế.
"Ừm! Anh chờ món quà đó của em."
Hai người mặt đối mặt với nhau, nói chuyện với nhau giống hệt như hai người bạn. Nói chuyện thật nghiêm túc.
"Khi nào anh về quê?"
"Tuần sau anh về, anh sẽ cố gắng lên sớm với em."
"Ừm, em nói này nè!"
Nguyễn Hải Miên bẽn lẽn, hơi ngượng ngùng. Đôi mắt đảo qua lại lo lắng đôi chút như thể suy nghĩ xem có nên nói không.
"Sao vậy?"
...
"Anh về quê á, đừng có gục ngã trước cô em nào nha!"
...
Một khoảng không im lặng và sau đó là tiếng cười của Phạm Thanh Tú. Anh che miệng cười. Mãi không thấy anh trả lời lại. Cô vội vàng nói thêm.
"Anh làm vậy là em buồn lắm đó!"
Vừa nói xong lúc đó, bỗng dưng khoảng cách của con bé và Tú bị thu hẹp lại. Anh chồm người về phía trước, mà sau lưng Hải Miên là bức tường. Chưa bao giờ cô dám đối mặt với anh ở khoảng cách gần như thế, đến mở miệng muốn nói gì đó cũng không có gan nữa.
Phạm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-mot-mai/2341036/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.