Chương trước
Chương sau
"Không cần, đại tiểu thư". Đại trưởng lão mệt mỏi
"ròng rã chín trăm năm, ta đã sớm chán ghét thế gian này, cô vẫn hãy để ta mau đi đầu thai thôi."
Lời buông ra có phần thoải mái như trút được gánh nặng. Thì ra trường sinh bất lão với ông cụ cũng chẳng hạnh phúc gì, chẳng qua là một loại tra tấn, là làm một loại nghĩa vụ, nên mới kiên trì cho tới bây giờ.
Đúng vậy, thấy ông có suy nghĩ thả lỏng, tôi cũng yên tâm.
Nghĩ tới đây, tôi liền đè xuống những bi ai chia ly, chỉ lẳng lặng nhìn ông, trịnh trọng: "Đại trưởng lão, tôi định không phụ hi vọng của người."
Đây là lần đầu tiên tôi trịnh trọng hứa hẹn, lời từ tâm can đi ra, không hề qua loa hay khoa trương.
Đúng là trước đây, đối với tôi dù là Hạ gia đích nữ chỉ toàn là nghĩa vụ cùng chức trách, từng có chút bất mãn, bởi vì tôi không đồng tình sự điên cuồng cùng vô số hi sinh mà Hạ gia đã làm.
Nhưng hôm nay, dường như đã hiểu chút.
Có lẽ trên thế giới này, luôn có một vài thứ, tựa hồ Thái Sơn, cao hơn vị kỷ bản thân. Người dùng một đời đánh đổi, người dùng cả nghìn năm cố gắng, đều chỉ vì thành bại của một gia tộc.
So với đại trưởng lão hoặc là Vong Trần đại sư đã kính dâng tất cả thậm chí cả sinh mệnh mình, có lẽ tôi không làm được, nhưng với phạm vi năng lực của tôi, tôi vẫn sẽ vì Hạ gia, mà làm tất cả những gì có thể.
Đại trưởng lão nhìn tôi, cuối cùng là lộ ra vẻ tươi cười hiền hậu, như người ông nhìn đứa cháu: "Đại tiểu thư, cô và cha của mình thật giống nhau."
Nói xong câu này, hồn phách ông càng thêm yếu ớt, cuối cùng đem ánh nhìn sang Tiết Xán: "Ta cũng hi vọng Tiết gia chủ người sớm khôi phục hồn phách. Rồi có thể giúp họ Hạ chúng tôi một chút sức lực."
Tôi nhẹ gật đầu, ông cụ giờ hồn phách sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi liền không nói thêm gì nữa, tay nhanh chóng bóp một cái quyết, miệng lẩm bẩm.
Nương theo đó, hình bóng già nua ánh lên kim quang, rồi biến mất.
Đại trưởng lão đi rồi, cả phòng rơi vào một vùng tăm tối.
Tôi yên lặng lau đi khóe mắt sũng nước, nhìn về phía bên cạnh Tiết Xán, anh cũng ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi rốt cục nhịn không được cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: "Tiết Xán, sứ mệnh của gia tộc, thật sự quan trọng đến vậy sao?"
Từng nhìn thấy một Ninh gia điên cuồng vì sứ mệnh gia tộc, hay ba vị trưởng lão suốt 900 năm im lặng kiên nhẫn. Tôi thật không nghĩ tới, "sứ mệnh gia tộc" là cái gì đó có thể khiến người ta một mực kính dâng đến vậy
"Năm đó anh cũng từng nghĩ thế." Tiết Xán thản nhiên nói, nắm tay tôi, "chỉ là cho tới bây giờ, tôi càng có thêm những thứ khác để bảo vệ."
"Thứ gì?" Tôi thốt ra theo bản năng, liền thấy Tiết Xán ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ nhắn trong veo xinh đẹp đang nhìn tôi trìu mến.
Anh chẳng cần đáp lại tôi, nhưng tôi vẫn rất nhanh hiểu ý của anh.
Niềm hạnh phúc trào dâng, nhịn không được mà mỉm cười, tay đan lấy tay.
Tình thế như này, chợt cảm thấy mình rất là hạnh phúc. Có thể nguyện ý làm tròn nguyện vọng của trưởng bối, còn có người mình yêu ở bên, khó khăn còn lại dù nhiều, nhưng tôi đã đầy đủ may mắn, có nhiều người trợ giúp, tôi tin tưởng tôi nhất định có thể để Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ hồn phách, cũng nhất định có thể giải trừ lời nguyền của nhà họ Hạ.
Nghĩ tới đây, tôi đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập nhuệ khí, kéo căng tay Tiết Xán: "Tiết Xán, đi thôi, chúng ta đi xử lý đám người của chi thứ ngoài kia."
Tiết Xán nhẹ gật đầu nhanh chóng cùng tôi ra khỏi phòng.
Rời khỏi phòng của đại trưởng lão, còn chưa ra tới đại đường, xa xa đã nghe thấy bên trong đó truyền ra tiềng ồn ào của đám người chi thứ.
Tranh tài đã kết thúc, những này người còn ở lại nơi đây làm gì?
Bước vào đại đường, liền nhìn thấy nhị trưởng lão bị một đám người của chi thứ ngăn ở giữa.
"Nhị trưởng lão." Kẻ cầm đầu đám người chi thứ hùng hổ dọa người, "Lần tranh tài này, khẳng định là có người lén lút trợ giúp dòng chính. Chính là cố ý làm cho cô ta thắng tranh tài! Chúng tôi không phục, so lại lần nữa!"
"Đúng vậy!" Hạ Doanh cũng ở trong đám đó, kêu la, "Tôi làm sao có thể bại bởi con nhỏ vừa mới bắt đầu học thuật bói toán chứ! Khẳng định là dòng chính các người dùng thủ đoạn bẩn thỉu."
Hạ Doanh lúc này khác hẳn hình tượng đoan trang duyên dáng mà tôi từng thấy trước kia, giờ trông giống như mấy bà bán tôm cá chửi đổng.
Tam trưởng lão cũng không khá hơn, bộ dạng du côn lưu manh gào thét lên trông thật khó coi: "Nhị trưởng lão, ngươi cùng đại ca nhất định phải cho chúng ta sự công bằng!"
Quả nhiên nhị trưởng lão lúc này bị bọn hắn vây vào giữa, lập tức có chút tiến thoái lưỡng nan.
Bởi vì lúc này tôi đã có thêm tu vi của Đại trưởng lão, cho nên lúc này nhìn người hay nhìn quỷ khí càng thêm rõ ràng. Lập tức liền nhìn ra nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão trên người quỷ khí chính xác vô cùng yếu ớt.
"Ồn ào đủ chưa?" Tôi đi qua, gầm nhẹ một tiếng, dẹp luôn đám người ồn ào kia, đi vào giữa đám đông, còn lơ đễnh đem một chút linh lực trong cơ thể phóng tiết ra, trong chốc lát, có vậy cũng khiến cả phòng hơi chấn động.
Người của chi thứ quả nhiên đều ngậm miệng, hốt hoảng xoay đầu lại nhìn tôi.
"An Tố, cô còn có mặt mũi trở ra?" Hạ Doanh vừa nhìn thấy tôi, liền hét lên một tiếng, hướng tôi xông tới, cả khuôn mặt dữ tợn làm người ta giật mình, "Cô vừa rồi tranh tài với ta khẳng định là ăn may mới có thể thắng! Bằng không chính là đại trưởng lão hoặc là nhị trưởng lão ở sau lưng vụng trộm giúp cô, có dám một lần nữa so tài với ta?"
Hạ Doanh này cố tình gây sự, tôi chỉ là cười lạnh một tiếng, hỏi lại: "Dựa vào cái gì cô nói so tài lại lần nữa, liền phải so? Hạ Doanh, cô tưởng mình là ai?"
Tôi bình thường kiệm lời với bọn họ, vậy mà vừa nói ra lời lạnh như băng, Tam trưởng lão lập tức chối tai, tiến lên một bước quát: "Đại tiểu thư, mặc dù cô là đích nữ nhà họ Hạ, nhưng Hạ Doanh dù sao cũng là thân phận tôn quý, cô làm sao có thể có thái độ như thế này! Chẳng lẽ các người là dòng chính liền có thể xem thường ra mặt chi thứ chúng ta như vậy?
Không thể không nói, Tam trưởng lão trông thế mà nhanh mồm nhanh miệng, không nói ra sợ bị thiệt thòi, dăm ba câu thêm mắm thêm muối vậy mà liền biến mẫu thuẫn cá nhân của tôi cùng Hạ Doanh đẩy lên thành mâu thuẫn của 2 dòng.
Quả nhiên, lời vừa thốt ra, người của chi thứ bốn phía toàn bộ đều kích động lên, rống to: "Được lắm! Dòng chính các người thực là khinh người quá đáng, một mực chiếm hết tài sản tốt nhất chúng ta không nói, còn cả ngày bắt bớ chi thứ chúng ta phải thế này thế kia!"
"Không sai! Chi thứ bọn ta chỉ muốn thoát ly các người luôn thôi! Để không còn liên quan gì đến nhau nữa!"
Thấy mấy người chi thứ muốn mượn gió bẻ măng, tôi rốt cục không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"
Theo tiếng hô này, linh lực trong cơ thể tôi bùng tiết ra, bây giờ linh lực đã khác trước kia rất nhiều, trút ra một chút, liền đã làm cho cả căn phòng đung đưa kịch liệt, vách tường toàn bộ vỡ vụn, đèn trên trần nhà cũng đều rớt xuống, nện đầy đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.