Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi xuống nhà lần nữa đã là bữa cơm tối.
Sự thật chứng minh, nếu như một đôi vợ chồng ngủ thẳng từ buổi trưa đến buổi tối, thì khó tránh người khác suy nghĩ nhiều.
Nhưng người nào đó lại ung dung thản nhiên tự đắc ôm cô đi xuống lầu, vẻ mặt không hề có chút xấu hổ gì cả, sau đó còn táo bạo ôm cô đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Những người giúp việc quanh quẩn ở trong nhà và bà quản gia hình như đều đang nhìn chằm chằm vào họ, mặt Lạc Hiểu Nhiên ngay lập tức đỏ bừng, cô đẩy người đàn ông bên cạnh ra, nhỏ giọng trách móc, "Đều tại anh”.
Xưa nay anh luôn là người thông minh nhưng lúc này lại giả ngu: “Là sao?”
Hai gò má cô tức giận càng đỏ hơn: “ anh còn không hiểu”.
Hoắc Cao Lãng ôm vai kéo cô lại gần, nhân lúc cô không để ý hôn nhẹ lên môi cô một cái.
- “Anh” Lần này mặt Lạc Hiểu Nhiên vốn đã ửng hồng nay lại càng như chân trời hoàng hôn, cô đấm nhẹ vào người anh, “Anh lưu manh”.
Bà quản gia ở gần đó nhìn hành động của cô thì khẽ cười. Ở trong mắt bà ấy hành động vừa rồi của Lạc Hiểu Nhiên mới đúng thật với số tuổi của cô, trước kia cô quá kiêng dè, quá ép mình mạnh mẽ.
Trên mặt bà quản gia tràn đầy ý cười chào hỏi Lạc Hiểu Nhiên: “ Hiểu Nhiên dậy rồi à”.
Lạc Hiểu Nhiên dừng lại động tác vừa rồi, hơi xấu hổ nhìn bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583115/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.