Phong Triết nắm tay cô rời khỏi bữa tiệc mừng, anh có chút không vui nhìn biểu cảm trên gương mặt cô. Cô không cười nhưng cũng không tỏ ra buồn bã.
Có lẽ ở lại thêm một lúc nữa, anh sẽ không chịu nổi cơn tức này. Nếu không phải nể mặt đó là mẹ nuôi cô, anh nhất định không để yên tấm lòng của cô bị vứt bỏ như vậy.
Quà của anh còn chưa từng được cô mua tặng, người ta lại dám đối xử thế? Nói xem anh có tức không chứ?
Anh kéo cô dựa gần vào mình, ôm eo cô làm dịu khó chịu trong lòng: "Nam Nam, em không sao chứ?"
Mẫn Nam đang ngẩn người suy nghĩ thì bị tiếng gọi của anh làm cho bừng tỉnh, cô hơi bối rối trả lời: "Không sao."
Đối với một việc đã trở thành quen thuộc, còn có gì mà xa lạ. Bà ấy và cô vẫn luôn là như vậy.
"Nếu em không muốn, lần sau đừng tới."
"Ừm, không tới nữa."
Hiếm thấy cô ngoan ngoãn như lúc này, Phong Triết có chút không kìm lòng xoa đầu cô, dịu dàng đặt xuống trán cô một nụ hôn nhẹ. Cô tuy không nói cho phép nhưng cũng không tỏ thái độ chán ghét, vì vậy anh càng ngày càng tự nhiên thân mật với cô hơn.
"Em đói không?"
Cô thành thật trả lời: "Có hơi đói."
Anh gật đầu: "Về nhà, tôi nấu cho em ăn."
"Nhà...?"
"Nhà của chúng ta, của tôi và em."
Nhà sao? À, cô đã có nhà rồi. Mẫn Nam chủ động nắm chặt tay anh, đan mười ngón tay lại với nhau. Cô không chỉ có một mình, hiện tại luôn có anh bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506449/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.