Tìm... Tiểu Mẫn sao? 
Đây không phải chính là mong muốn, là chấp niệm duy nhất trong lòng anh suốt những năm tháng dài dằng dẵng sao? Cô nhóc nhỏ khiến anh rung động từng chút, sự biến mất của nhóc cũng làm anh thay đổi. 
Nhưng đã trôi qua lâu như thế, đó liệu còn là tình yêu không? Có lẽ là không, nó chỉ còn là chấp niệm chưa buông xuống được của anh. Hiện tại có thể buông xuống rồi, vì anh đã có cô. 
Phong Triết nghiêng đầu dựa vào vai cô, ôm cô lại gần thêm một chút, dù ôm thế nào cũng không cảm thấy đủ. Thật muốn cùng cô mãi mãi ân ái thân mật như vậy. 
"Muốn tìm hay không đã không còn quan trọng nữa rồi." 
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của cô, Mẫn Nam có chút bất ngờ. Chính cô khi hỏi câu này đã tự mình chuẩn bị những đáp án anh có thể nói ra, chỉ không ngờ lại khác biệt hoàn toàn. 
"Tại sao?" 
"Vì bây giờ tôi đã có em." 
Phong Triết mỉm cười với cô, nụ cười như ánh dương lấp lánh chói mắt lại đẹp đẽ tới say lòng, cô không muốn dời mắt chỉ muốn chìm sâu trong sự dịu dàng ấy. 
"Còn Tiểu Mẫn, nếu có cơ hội chắc em ấy đang có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình rồi." 
Mẫn Nam im lặng vài giây rồi cúi đầu không dám nhìn anh, cô ôm gương mặt đỏ hồng ngại ngùng. Anh... Càng ngày càng muốn khiến cô xấu hổ như thế. Anh không phải tảng băng di động sao? Có thể nói ra những lời thân mật như vậy à? 
"Nam Nam, em là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506448/chuong-31.html