Mẫn Nam dẫn anh tham quan một vòng cô nhi viện, khi đi tới phía sau khu tập thể bước chân cô thoáng chậm lại. Phong Triết thấy lạ liền để tay phía sau ôm lấy cô, lo lắng hỏi,: "Nam Nam? Em mệt sao?"
Cô lắc đầu tỏ ý không sao. Cô chỉ đơn thuần là muốn dảo bước ở nơi này một chút ngắm cảnh sắc.
"Triết, nơi này là nơi em nhặt được quyển sổ nhỏ của Tiểu Mẫn."
Trong kí ức còn sót lại mỏng manh, nơi này là nơi cô ghi nhớ rõ ràng nhất.
Phong Triết khẽ gật đầu. Anh thoáng qua suy nghĩ trong đầu, nếu đó là thứ quan trọng đối với cô nhóc thì tại sao bị bỏ quên ở đây rồi được Mẫn Nam nhặt? Và tại sao Tiểu Mẫn không tìm lại nó? Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra.
Đột nhiên cánh tay anh trở nên nặng trĩu, cả người cô không có sức lực ngã về phía sau may mắn được anh đỡ lấy. Anh lo sợ ôm chặt cô trong lòng không chịu buông, giống như chỉ cần anh ôm không chặt cô sẽ lập tức ngã xuống.
"Nam Nam, em sao vậy?"
"Phía trước..." Mẫn Nam dựa vào anh làm điểm tựa, cô hướng tay về nơi cách đó không xa: "Có một cô bé."
"Ở đâu?" Anh hiếu kì nhìn theo ánh mắt cô nhưng chỉ thấy một khoảng trống không vắng vẻ.
"Cô bé ấy đang nhìn em, nói... Nói chào em."
"Nam Nam? Thật sự có sao?"
"Cô bé muốn rủ em tới chơi cùng."
Phong Triết nhíu mày nhìn cô, quả thực không giống như đang nói dối. Chẳng lẽ cô đang nhìn thấy ảo cảnh, có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506450/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.