Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm rất đẹp.
Đêm nay, hai người ôm nhau, cùng ngủ vô cùng an ổn.
Cảnh Phạm đã sắp quên mất, bao lâu rồi mình không có được giấc ngủ không mộng không mị.
Mà Hoắc Cảnh Thành cũng vậy.
Nắng sớm chiếu vào phòng. Nhưng Hoắc Cảnh Thành cũng không nguyện ý sớm mở mắt.
Trong ngực trống không.
Anh cau mày.
Anh mò tìm người bên cạnh theo bản năng. Bên kia, cũng không có ai.
Chẳng lẽ, thật sự là mộng sao?
Cơn buồn ngủ chợt hoàn toàn biến mất, Hoắc Cảnh Thành lập tức xoay mình rời khỏi giường. Anh cất bước đi về phía cửa, kéo mở cửa phòng, muốn đi ra.
Trong phòng bếp, truyền tới tiếng cạch cạch liên hồi.
Hoắc Cảnh Thành dừng chân lại.
Trái tim vừa bị treo lên, cuối cùng cũng về với đúng vị trí của nó.
Khóe môi, khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhạt.
Anh chậm rãi đi về phía phòng bếp. Trong phòng bếp, bóng dáng của cô đang bận rộn loay hoay trong đó. Cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh da trời, khoác chiếc tạp dề ở trên người.
Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng bước đến, ôm lấy cô từ phía sau.
Cảnh Phạm bị dọa giật mình, ngửi được hơi thở của anh, trái tim mới dần buông lỏng xuống: “Sao anh đi mà chẳng phát ra tiếng động nào vậy?”
“Tại em làm quá chuyên tâm, không nghe được mà thôi.” Hoắc Cảnh Thành tỳ cằm dưới vào trên đỉnh đầu của cô: “Em đang làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233157/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.