Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nghe xem ba mẹ nói thế nào.” Hoắc Cảnh Thành đè thấp âm thanh, nói với cô.
Cảnh Phạm châm chước, chỉ đành phải buông tay.
Giọng nói của Tô Vân Đình lại từ bên kia truyền tới lần nữa: “Gần đây mẹ và ba con có xem xét mấy cậu thanh niên tốt, nếu con muốn yêu đương, có thể xem xét một trong số mấy người trong đó.”
Cảnh Phạm hơi nhức đầu, ứng phó nói: “Con biết rồi.”
“Đừng có mà trả lời qua loa lấy lệ với mẹ như vậy. Mặc dù Hoắc Cảnh Thành là cha của tiểu Chanh tử, thế nhưng con đã nhìn thấy cậu ta làm chuyện mà người cha nên làm chưa? Hồi con mang thai tiểu Chanh tử, cậu ta có từng ở bên cạnh con hay không? Một năm trước, nếu không phải tại cậu ta, tiểu Chanh tử cũng sẽ không bị bắt cóc, càng không thiếu chút nữa là chết ở trong tay những kẻ bắt cóc kia.”
Nhắc tới chuyện đã qua, hô hấp của Hoắc Cảnh Thành lại trở nên nặng nề hơn.
Sắc mặt của Cảnh Phạm cũng dần thay đổi.
Từ lúc hai người bọn họ ở bên nhau lần nữa, gần như là cả hai đều không nhắc tới chuyện đã qua, dù chỉ một chữ. Bây giờ đột nhiên bị khơi ra, với bọn họ mà nói, đây là một loại khiêu chiến, cũng là một vết sẹo không thể nào mờ được.
Cảnh Phạm không muốn nghe Tô Vân Đình nói thêm chút nào nữa, cô chỉ nói: “Con biết rồi, con sẽ cân nhắc mấy chuyện này. Sau này rồi nói tiếp.”
“Con đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233158/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.