Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thỏa mãn dục vọng, ánh mắt người này lóe sáng, giống như ánh kim cương.
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng tiêu hao không ít thể lực, nhưng anh chẳng có dáng vẻ mệt mỏi gì, ngược lại thoạt nhìn còn rất có tinh thần.
Cảnh Phạm nhìn anh, an tâm không ít, lại chui vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy lòng tràn đầy thỏa mãn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng cô: “Mệt?”
“Ừm. Tối qua em cũng không ngủ.”
“Được rồi. Vậy ngủ đi.” Muốn cô. Một lần sao đủ được? Nhưng nhiều hơn vẫn là thương tiếc.
Cảnh Phạm nỉ non, hai tay ôm cổ anh. Nhưng giây tiếp theo, đột nhiên ra gì đó, buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa: “Xong rồi.”
“Sao vậy?”
“... Lúc đi em vội quá nên hình như không đóng cửa.”
Lơ mơ như vậy, thật không biết cô ở một mình kiểu gì.
“Ngủ đi, anh đi đóng cửa.” Anh dùng chăn bọc lấy cô, buông cô ra, chuẩn bị đứng dậy.
Cảm giác được anh ôm ngủ rất tuyệt, hai tay Cảnh Phạm quàng qua cổ anh không buông ra ngay.
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy rung động, khóe môi cong lên cười thỏa mãn.
Thật sự vô cùng thích cảm giác cô quyến luyến mình như vậy.
Ngón tay dài nâng cằm cô, cắn lên môi cô một cái: “Anh quay lại ngay. Một phút thôi, được không?”
Cảnh Phạm lúc này mới buông tay ra, rời khỏi ngực anh.
“Anh mau đi đi, nếu trộm lẻn vào thì tiêu.”
Hoắc Cảnh Thành lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233156/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.