Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Không đợi cô trả lời, Hoắc Cảnh Thành đã giao chìa khóa xe cho cô, thuận tay ôm đứa nhỏ từ lòng cô, lại tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn bảo cô: “Khóa xe giúp anh.”
Cảnh Phạm nhìn thấy anh thuần thục ôm đứa nhỏ vào nhà, thần sắc phức tạp.
Nghe thấy anh ở bên trong gọi tên mình mới hoàn hồn, khóa xe lại, theo sau.
Trong thang máy đèn sáng trưng.
Cảnh Phạm đi vào, trong tầng trệt, đứa nhỏ dường như nửa ngủ tỉnh, ghé vào vai anh, thì thầm gọi: “Chú...”
Hoắc Cảnh Thành vội vàng đáp lời: “Ừ, chú đây.”
“Tiểu Chanh Tử nhất định lại đang nằm mơ...”
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt bé con: “Sao vậy?”
“Tiểu Chanh Tử rất nhớ rất nhớ chú nha...” Nhóc con kia than thở, hai tay xiết chặt, ôm anh càng chặt hơn: “Mẹ cũng rất nhớ chú...”
Tim Hoắc Cảnh Thành rung động, theo bản năng nhìn sang người bên cạnh.
Ánh mắt sâu thẳm.
Cảnh Phạm lông mi khẽ run, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói với anh: “Con bé nằm mơ, nói linh tinh đấy.”
Cô nhớ anh, cũng chỉ là nói linh tinh...
Hoắc Cảnh Thành sớm đã không mang chút hy vọng xa vời nào.
Hai người không nói chuyện nữa. Ai cũng không mở miệng nói tiếp.
Lúc tới cửa nhà, không đợi cô từ chối, Hoắc Cảnh Thành đã chủ động giao đứa nhỏ cho cô.
“Vậy tôi vào trước.” Cảnh Phạm ôm đứa nhỏ.
Hoắc Cảnh Thành nghĩ nghĩ: “Để con bé ngủ đi, lát nữa em ra ngoài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233127/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.