Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh chẳng cần phí công, chỉ vài lời, đã thành công dỗ được bé.
Cảnh Phạm thất bại.
Thật là ~ Mấy năm nay quả thực làm không công rồi. Kinh nghiệm dỗ con nít còn chẳng bằng người kia.
Có điều, anh xác thực kiên trì ôn nhu hơn cô nghĩ rất nhiều.
Hoắc Cảnh Thành nghiêng đầu liền nhìn thấy cô ngậm một miếng thịt, nghiêng đầu vẻ mặt tràn ngập thất bại nhìn bọn họ.
Thịt còn chưa nhai nát, nhét vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ ngây ngẩn, dáng vẻ đó thực sự có chút đáng yêu.
Lòng anh trở nên càng mềm mại hơn, hỏi: “Làm sao vậy? Thịt khó nhai sao?”
Anh gắp những khối thịt đã được cắt nhỏ trong đĩa mình vào đĩa cô: “Thử cái này xem.”
Cảnh Phạm hoàn hồn, muốn cự tuyệt nhưng không kịp.
Cô không thể làm gì khác hơn là nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Vừa nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” - Hoắc Cảnh Thành hỏi.
“Đang nghĩ sao con bé lại nghe lời anh vậy. Gần đây, con bé đặc biệt kén ăn, đến ông bà và cả anh em còn bó tay nữa. Hiện tại trước mặt anh, con bé lại trở nên nhu thuận nghe lời.”
Nghe cô nói chuyện cả nhà bọn họ cùng cuộc sống với bé con, ánh mắt Hoắc Cảnh Thành trở nên phức tạp.
Những điều này anh vốn có thể cùng cô trải qua.
Thế nhưng, bây giờ, anh đã bỏ lỡ.
Hơn nữa, còn bỏ lỡ quá nhiều giai đoạn trưởng thành của bé.
“Nếu như bé lại kiêng ăn, có thể gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233126/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.