Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mộ Vãn nửa tin nửa ngờ.
Nghe máy.
Còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe thấy bên kia vội vàng hỏi: “Phạm Phạm, có thấy camera theo dõi không? Tiểu Chanh Tử bị ai mang đi?”
“Anh là ai của Tiểu Chanh Tử?” Mộ Vãn mở miệng nói trước.
Cảnh Uyên nghe vậy sửng sốt một hồi: “Ngươi không phải Cảnh Phạm.”
Cảnh Phạm lập tức nói: “Anh, cô ấy là Mộ Vãn! Là cô ấy bắt Tiểu Chanh Tử đi!”
Cảnh Uyên sống cùng Cảnh Phạm lâu như vậy, ăn ý vô hình đương nhiên là có.
Anh lập tức lạnh lùng nói: “Mộ Vãn, cô mau thả con gái tôi ra!”
“Con gái anh?”
“Đúng, con gái tôi!”
Mộ Vãn hừ cười một tiếng, như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười. Cô ta cúp máy, đóng lại: “Cảnh Phạm, hóa ra tôi xem thường cô rồi! Cảnh Uyên chính là anh trai cô, sao ngay cả anh trai mà cô cũng không buông tha?”
“Giờ cô biết rồi, chuyện này không liên quan đến Cảnh Thành, mau trả con gái cho tôi!”
————
Trong góc tối, người nọ đứng im bất động.
Tất cả thanh âm của người kia đều rõ ràng chui vào tai anh.
Tiểu Chanh Tử... Đúng là con của Cảnh Phạm?
Mà ba nó, không phải ai khác, mà là Cảnh Uyên!
Anh bị đùa giỡn...
Anh bị này cô gái nhìn như hồn nhiên và đứa nhỏ nhìn như khờ dại kia đùa giỡn!
Từ đầu tới đuôi, bọn họ đều diễn trò trước mặt anh...
Giờ nhớ tới, tình cờ không phải tình cờ;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233072/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.