Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường đến vườn hoa phải đi qua một cánh cửa này.
Hiện tại cô ôm bé con đứng đây. Nếu như anh lại đi về phía này, không thể nghi ngờ sẽ nhìn thấy cô.
Cảnh Phạm nhất thời không dám động đậy, cứ như vậy ôm bé con đứng ngây ra đó, nhìn anh.
Cô nghĩ, nếu quả thật bị anh bắt gặp tại, đó chính là duyên phận, là định mệnh trời xanh an bài.
Nếu lúc này, anh phát hiện sự tồn tại của bé con, như vậy, lễ cưới của anh cùng Mộ Vãn sẽ không thể thuận lợi. Chí ít, anh phải giải quyết cô cùng bé con trước.
Cô đúng là vẫn còn chút tư tâm.
Thế nhưng,…
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng anh.
“Cảnh Thành!”
Là Mộ Vãn.
Người đàn ông dừng chân lại, không đi tới vườn hoa nữa mà nghiêng người nhìn về phía sau.
Cảnh Phạm ôm bé con, tay nắm chặt lại.
Cảnh Uyên cũng lo lắng nhìn về phía cô.
Bé con trong ngực nghe được tiếng gọi này xoay mặt qua mở miệng định gọi người.
Cảnh Phạm giơ tay bịt kín miệng bé.
“Chanh Chanh, yên tĩnh một chút.” - Cô thấp giọng nhắc nhở bé con, tầm mắt vẫn thủy chung nhìn về hai người cách đó không xa.
Trong ánh mắt tràn ngập nỗi bi thương.
Hoắc Cảnh Thành đi về phía Mộ Vãn.
Mộ Vãn ngồi trên xe lăn, mà anh thì lại cúi người nghe cô nói chuyện.
“Cảnh Thành, anh đến thăm em sao?” – Giọng Mộ Vãn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233001/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.