Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô vẫn luôn tự nói với mình như thế.
Sau này anh có vợ rồi, sẽ có người chăm sóc anh, cô không cần tiếp tục lo lắng cho anh nữa, cũng chẳng cần bận tâm liệu anh có chăm sóc tốt cho mình không.
Vì thế, có cái gì không tốt sao?
Cô tự an ủi mình, tự mê hoặc mình, cũng định dùng lý do đó động viên bé con.
Thế nhưng, bé con cũng không bị trò này của cô qua mặt.
“Con lo chú cô đơn, sợ không có ai chăm sóc chú, nhưng, dì có thể chăm sóc chú mà. Có dì và con bên cạnh, chú Hoắc sẽ không cô đơn nữa.”
Tâm Cảnh Phạm như bị kim châm vào đau nhói.
Cô chỉ có thể dùng sức ôm chặt con vào lòng, một câu cũng không thể đáp lại.
Bé con khóc đến thương tâm. Chẳng đước bao lâu, con bé lại la hét bảo muốn gọi điện thoại cho anh.
Cảnh Phạm không cho gọi.
“Chanh Chanh, con không thể gọi cho chú được.”
“Tại sao?” - Tiểu Tranh tử viền mắt đỏ hồng, trong hốc mắt còn ngập đầy nước mắt - “Chú đã nói, chỉ cần con nhớ chú, bất cứ khi nào cũng có thể gọi cho chú.”
“Đó là trước đây. Hiện tại không được.” - Cảnh Phạm chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
Tiểu Tranh tử nhìn vẻ kiên trì của cô, có chút tức giận. Khuôn mặt nhỏ bé nhăn lại, từ chối nói chuyện với cô.
Đúng lúc này, Cảnh Thừa Hoài đẩy cửa bước vào, thở phào nhẹ nhõm: “Bác sĩ nói tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233000/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.