Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nước mắt của cô, càng khiến trái tim Cảnh Uyên cảm thấy bực bội đau đớn.
Anh đưa tay qua, rút khăn giấy ra, lau nước mắt cho cô.
“Được, em nói không đi, vậy chúng ta sẽ không đi. Anh chở em trở về trước.” Cảnh Uyên đáp ứng thỉnh cầu của cô một cách vô điều kiện.
Động tác lau nước mắt của anh, cực kỳ dịu dàng.
Cảnh Uyên lái xe, chở cô về căn phòng nhỏ cô thuê.
Anh suy nghĩ lại, rồi đề nghị: “Nếu không, em hãy trở về nhà ở đi, em hay đi ra ngoài quay phim, trở về cũng không ở cạnh tiểu Chanh tử, như vậy thì tiểu Chanh tử cũng không vui vẻ gì.”
Cảnh Phạm gật đầu: “Được.”
Trong căn phòng nhỏ đó, có quá nhiều dấu vết của anh.
Cho dù số lần anh tới cũng không nhiều, cho dù cô đã rất cố gắng không thay đổi theo ý của anh, nhưng mà, cô vẫn không làm được.
Chiếc giường anh mua, cái đệm anh chọn, vẫn còn ở đó.
Với cô mà nói, tất cả những thứ đó đều là một loại tra tấn tàn bạo.
“Bây giờ anh sẽ đưa em trở về thu dọn đồ đạc.” Cảnh Uyên nói.
Cảnh Phạm gật đầu lần nữa.
Đi được nửa đường, điện thoại di động của Cảnh Uyên không ngừng vang lên.
Anh lấy ra nhìn, là cha gọi tới.
Kết nối cuộc gọi, kề sát điện thoại ở bên tai. Giọng nói của Cảnh Thừa Hoài từ trong điện thoại di động truyền tới: “Cảnh Uyên, con tới bệnh viện Nhân Hòa đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232999/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.