Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mộ phu nhân không hiểu nổi: “Đã đến lúc nào rồi, con còn muốn ăn diện? Lúc này còn làm gì nữa?”
“Mẹ đừng quản, mau gọi điện đi!”
Mộ Vãn thúc giục một tiếng.
Mộ phu nhân không rõ vì sao, nhưng vẫn theo lời gọi điện về.
——————
Hoắc Cảnh Thành ngủ trong văn phòng Hạ Lễ Ngộ hai cái giờ.
Tỉnh lại, nhìn di động.
Trên di động không báo có cuộc gọi mới nào.
Cô không gọi lại cho anh.
Không thấy, hay giả vờ không thấy?
Một bộ phim nho nhỏ làm sao nhiều cảnh diễn đến thế, ngay cả thời gian ngó đến di động cũng không có?
Hoắc Cảnh Thành buông di động, từ sô pha đứng dậy.
Trong văn phòng im lặng, không có ai. Lúc này đã là giữa trưa, ngay cả cơm cũng không ăn.
Anh rửa mặt, trực tiếp lái xe về nhà chính, bảo nhà bếp nấu canh xương, lúc này mới lên lầu thăm lão gia tử.
Lão gia tử tinh thần không tốt, Hoắc Cảnh Thành nói với ông được vài câu liền ra khỏi phòng.
Văn Bái cùng đi ra, hỏi: “Con đến thăm Mộ Vãn chưa? Con bé thế nào rồi? Tinh thần tốt lên chưa?”
“Đi rồi ạ. Lát nữa con lại qua đó.” Hoắc Cảnh Thành trả lời: “Cảm xúc có chút kích động, nhưng cũng dễ đoán thôi.”
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ, một chân bị phế đi như vậy, có thể không kích động sao?” Văn Bái cảm khái.
“Hạ Lễ Ngộ nói, không nhất định sẽ tàn phế, còn có thể khôi phục.”
“Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232986/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.